Tiểu Khải nhìn Tô Manh với vẻ kì lạ, cậu giơ tay ra ôm lấy Tô Manh sau đó ngước lên nhìn Tô Manh đang lau nước mắt: “Mẹ, mẹ bị sao vậy?”
Tô Manh vừa lau nước mắt vừa lắc đầu: “Không sao cả, chỉ là mắt mẹ bị hạt cát bay vào thôi.”
Tiểu Khải không tin, bu môi nói: “Mẹ ơi con đã năm tuổi rồi, lời nói đó không thể lừa được con đâu, rốt cuộc mẹ bị sao vậy?”
Cậu vừa nói vừa muốn trèo lên người mẹ.
Tô Manh sợ cậu sẽ bị ngã nên giơ tay ra ôm lấy cậu.
Cơ thể nhỏ nhắn của Tiểu Khải dựa vào lòng của Tô Manh làm cho cô lại muốn khóc.
Cô cũng không biết tại sao bản thân lại khóc, có thể là do sợ Tiểu Khải sẽ bị Thẩm Dục An cướp đi nên mới khóc, cũng có thể là thương hại bản thân năm năm trước đã bị bỏ thuốc, cũng có thể là do những nguyên nhân khác.
Nước mắt của cô không thể kiềm chế mà cứ thế rớt xuống.
Tiểu Khải đã rất lâu rồi không thấy mẹ khóc, đặc biệt là khóc nhiều như thế này.
Cậu đau lòng lấy tay lau nước mắt trên mặt Tô Manh, vừa lau vừa dỗ dành Tô Manh theo cách mà trước đây Tô Manh đã dỗ dành cậu vậy.
“Mẹ đừng khóc nữa, Tiểu Khải sẽ mua cho mẹ thỏi son mà mẹ thích nhất, mua cho mẹ giày nữa, được không?”
Tô Manh bị hành động hiếu thảo đó của con trai làm cho.
cảm động, cô hỏi Tiểu Khải: “Có thật không?”
Tiểu Khải nghĩ rằng đã dỗ dành được mẹ, đứng thẳng vai ưỡn ngực ra gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791758/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.