Thẩm Dục An nhìn chằm chẵm vào màn hình trước mặt, từng ngón tay bấm điêu luyện trên bàn phím, không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời: “Tại sao tôi không thể ở công ty?”
Tư Tuấn Ngạn ngồi xuống đối diện anh: “Không phải hôm nay anh đi ăn cơm với Tô Manh sao?”
“Thì ăn xong rồi”
“Hai người ăn cơm xong thì mỗi người về nhà người ấy sao?”
“Không thế thì sao nữa?”
Tư Tuấn Ngạn thấy vẻ mặt như lẽ đương nhiên của Thẩm Dục An, anh nghĩ nếu muốn chủ tịch Thẩm tìm đi bạn gái thì người quân sư như anh phải bận tâm nhiều rồi “Gô Tô lần đầu tiên chủ động hẹn anh đi ăn, ăn cơm xong hai người nên đi dạo nói chuyện gì đó với nhau, như thế mới có thể thúc đẩy tình cảm. hai người.
Đảng này ăn cơm xong, anh lại đưa cô ấy về nhà, cô ấy chắc là thất vọng lắm”
Thẩm Dục An dừng các ngón tay lại, anh nhớ lại biểu hiện lúc tạm biệt của Tô Manh: “Cô ấy không thất vọng mà ngược lại còn vui nữa”
Vui đến nổi dù chân đang bị trật mà cô ấy vẫn nhảy lên để nói lời tạm biệt.
“Có vẻ cô Tô thật sự có tình cảm với anh! Chủ tịch ơi, anh phải trận trong!” Tư Tuấn Ngạn đưa ra kết luận một cách nghiêm túc.
Đổi lại nếu là Thẩm Dục An của lúc trước, nghe thấy câu nói đó thì chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui, nhưng nghĩ đến việc Tô Manh đến một chút ngôn ngữ lập trình cũng không biết, thì anh không có hứng thú gì nữa cả.
Anh cũng không thèm quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791750/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.