“Bây giờ tôi cho cậu thấy thủ đoạn của Tông Sư thực sự là gì!”, giọng nói lạnh lùng truyền ra từ miệng Sách Thanh. Cuối cùng mấy câu của Hạng Tư Thành đã khiến ông ta nổi giận, bây giờ tuy ông ta đã không phải là Tông Sư thực sự, nhưng vẫn còn hơn xa cảnh giới Tiên Thiên. Cảnh giới vĩnh viễn là khoảng cách không thể vượt qua. Cho dù hiện tại thực lực của ông ta tuột dốc, nhưng cũng không phải một tên nhóc vừa mới bước vào cảnh giới Tiên Thiên có thể khinh thường. Hạng Tư Thành lúc này có một cảm giác bị rắn độc nhằm vào. “Đây chính là sức mạnh của cảnh giới Tông Sư sao?”, Hạng Tư Thành cảm nhận được hơi thở cường mạnh đó. “Đáng tiếc, nhiều nhất cũng chỉ còn lại vài phần sức mạnh”. Cuối cùng anh vẫn lắc đầu, nếu là võ giả cảnh giới Tiên Thiên khác, ví dụ như Dương Bình Xuyên, đối mặt với sức mạnh như này, có lẽ cũng không thể phản kháng, nhưng anh không phải là Dương Bình Xuyên. Anh hiện tại mạnh hơn rất nhiều so với đa số võ giả cảnh giới Tiên Thiên. Sức mạnh đó lập tức truyền đến. Hạng Tư Thành có thể nhận ra Sách Thanh cũng chỉ có thể phát ra một đòn tấn công ở mức độ như vậy, chỉ cần anh có thể chống cự, thì tiếp sau đó Sách Thanh cũng không khác gì với võ giả cảnh giới Tiên Thiên tầm thường. Bây giờ, cách phản ứng đơn giản nhất của anh chính là chống lại đòn tấn công này, sau đó uống cải từ hồi sinh, tuy không thể tránh tổn thương cơ thể, nhưng trong thời gian ngắn, thực lực của anh vẫn duy trì được cảnh giới hiện tại. Nhưng anh không định làm vậy. Bây giờ anh chỉ còn hai viên cải tử hồi sinh, không cần thiết lãng phí, hơn nữa anh cũng muốn mượn cơ hội này để nâng cao bản thân. Lúc này, mọi sự chú ý của anh đều tập trung lại, tâm không tạp niệm, cả thế giới chỉ có Sách Thanh giao đấu với anh. “Cậu ta đang làm gì vậy?” “Đợi chết sao?” Mấy cao thủ bên cạnh Lư Thiên Phong thấy cảnh này đều thắc mắc không hiểu, dù sao kể cả con cá nằm trên thớt cũng sẽ giãy dụa vài cái tượng trưng, bây giờ dường như Hạng Tư Thành không định phản kháng. Thực ra những người vây xem không nhận ra được Hạng Tư Thành sắp đối mặt với đòn tấn công, đều mơ hồ đứng xem. Vân Tịnh Nhã căng thẳng nắm chặt nắm đấm của mình, thực ra cô cũng không nhìn ra điều gì, nhưng cô hiểu rõ Hạng Tư Thành, biết bây giờ Hạng Tư Thành chắc chắn là gặp rắc rối. Lúc này, cô bỗng cảm thấy mình vô cùng vô dụng, không giúp được gì. “Ông trời ơi, nếu lần này Hạng Tư Thành không vấn đề gì, con nhất định phải nắm vững sức mạnh như vậy, sau này không gây thêm rắc rối cho anh ấy”, Vân Tịnh Nhã thầm cầu nguyện trong lòng. Lư Thiên Phong lại đang tươi cười, hắn ta cũng có nhãn lực nhất định, vì vậy có thể nhìn rõ thế cục trong trận đấu, với hắn ta, lần này Hạng Tư Thành không chết thì tàn tật, tuyệt đối không thoát được. Ban đầu cái giá hắn ta chi ra để mời Sách Thanh thực sự quá lớn, hôm nay xem ra tất cả đều đáng. Hắn ta rất vui mừng vì thực lực của Sách Thanh xảy ra vấn đề, nếu không, những Tông Sư thực sự, có lẽ hắn ta không thể gặp mặt một lần, càng đừng nói là mời đến giúp mình. “Hừ hừ, sau này xem ai còn có thể bảo vệ được cô”, sự chú ý của hắn ta lại dồn vào Vân Tịnh Nhã. Hắn ta không có tình cảm ái mộ gì với Vân Tịnh Nhã, ít nhất tình cảm ái mộ của hắn ta không thuần túy, còn trộn lẫn những thứ khác. Khuôn mặt của Sách Thanh lộ ra nụ cười như chiến thắng, với ông ta, Hạng Tư Thành đã không có thủ đoạn phản công gì, chỉ có thể ngây người ở đó dùng cách nguyên thủy nhất để làm giảm tổn thương. Đây cũng là điều vô cùng bình thường, dù sao trong các trận giao đấu trước đây, trước nay ông ta không dùng chiêu này, tuy bây giờ thủ đoạn Tông Sư mà ông ta có thể sử dụng không nhiều, nhưng có thừa chiêu để sử dụng đối phó với một võ giả cảnh giới Tiên Thiên. Không khí vô hình đã hoàn toàn thay đổi trong cảm nhận của ông ta, kiếm khí vô hình mà ông ta phát ra đã phá vỡ không khí, đến trước mặt Hạng Tư Thành, thậm chí bây giờ giữa hai người cũng có một đường khí chân không. Nhưng sau đó, nụ cười trên mặt ông ta liền đông cứng lại. Đòn tấn công mà ông ta ngưng tụ lại, khi đến trước mặt Hạng Tư Thành, dường như không gặp trở ngại gì, đương nhiên không phải thực lực của ông ta quá mạnh, chiêu thức có thể không nhìn thấy da thịt của Hạng Tư Thành, mà là đòn tấn công của ông ta bị Hạng Tư Thành tránh được. Sao có thể? Liền sau đó, ông ta mới nhìn rõ Hạng Tư Thành đã nghiêng người rời khỏi chỗ cũ, tất cả đòn tấn công của ông ta đều đánh vào hư không, không hề ảnh hưởng đến Hạng Tư Thành. Sách Thành trừng to mắt, không thể chấp nhận tất cả. Khoảng cách gần như vậy, đừng nói là Hạng Tư Thành, ngay cả một Tông Sư thực sự, cũng không thể tránh được, chỉ có thể đối kháng trực diện, cho dù vị Tông Sư đó có thể hoàn toàn phá giải đòn tấn công của ông ta trong lúc vung tay, nhưng ít nhất cũng cần một động tác vung tay chống lại. Hạng Tư Thành làm thế nào? Nếu Ngô Nhung Hoa còn sống, ắt sẽ cho rằng Hạng Tư Thành là một nhân vật thiên tài trăm năm hiếm gặp một lần, vì khinh công Đạp Tuyết Vô Ngân mà bà ta nắm vững, đến cảnh giới như Hạng Tư Thành ít nhất cũng phải luyện trên mười năm. Hạng Tư Thành từ lúc có được và luyện tập đến bây giờ mới có mấy ngày. Đúng thế, Hạng Tư Thành đã dùng Đạp Tuyết Vô Ngân để tránh đòn tấn công của Sách Thanh. Vừa nãy cũng là bước vô cùng nguy hiểm đối với anh, vì nếu không cẩn thận, anh sẽ bị trọng thương, trong hoàn cảnh hiện tại, kết cục của anh sẽ vô cùng thê thảm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]