Chương trước
Chương sau
Dưới ánh sao, mũi tên bóng loáng như tản ra hơi lạnh thấu xương, tưởng chừng có thể cắn nuốt người ta.
Nếu tất cả đồng loạt bắn ra, Mạnh Tử Ngâm sẽ bị bắn thành con nhím là cái chắc.
Điểm khác biệt giữa người đàn ông này và Mạnh Tử Ngâm nằm ở chỗ đó. Những thứ đồ mà Mạnh Tử Ngâm chế tạo ra đều nhỏ bé tinh xảo, còn đồ của hắn thì lại có kích cỡ lớn, thích hợp dùng trong chiến tranh hơn.
Nếu hiện tại là cổ đại, hoặc không có vũ khí nóng uy lực lớn, vậy thì hắn nhất định sẽ trở thành khách quý của các thế lực khắp nơi.
“Mạnh Tử Ngâm, với năng lực của cô, cô không né nổi đâu. Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, nếu không thì chỉ còn đường chết thôi”, người đàn ông nói tiếp.
Mạnh Tử Ngâm đáp lại câu ấy của hắn bằng một mũi tên.
“Đinh” một tiếng, tuy rằng mũi tên bắn trúng vào người đàn ông, nhưng rõ ràng là hắn có mang theo thiết bị phòng ngự, vậy nên không bị thương gì.
Hắn không còn thương hoa tiếc ngọc nữa, trong mắt hắn, khuôn mặt xinh đẹp của Mạnh Tử Ngâm vẫn chưa là gì.
Ngay sau đó, tất cả nỏ trên nóc xe đồng thời bắn ra, vây kín xung quanh Mạnh Tử Ngâm.
Hạng Tư Thành vẫn không ra tay.
Lúc trước nghe thấy cuộc đối thoại của những người này, anh đã nghĩ rằng kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, tên cậu Lư đó muốn dồn anh vào chỗ chết, vậy thì tất nhiên anh phải phá hỏng chuyện mà hắn ta muốn làm, vừa hay có thể hợp tác với Mạnh Tử Ngâm.
Nhưng anh cũng biết, cô nàng Mạnh Tử Ngâm này được coi trọng như thế thì ắt hẳn là cực kỳ có tài, có lẽ những thứ này không thể làm cô ta bị thương được.
Mạnh Tử Ngâm mặc áo chùng đen, không ai biết dưới chiếc áo ấy cất giấu thiết bị gì.
Hiện tại là thời khắc thập tử nhất sinh, cô ta sẽ không dám chủ quan.
Bất chợt, dưới chân cô ta xuất hiện một cỗ máy gì đó, nó quay tròn tại chỗ, tuy rằng trông rất buồn cười, nhưng cô ta lại có thể tìm ra kẽ hở để né tránh những mũi tên ấy.
Nhưng suy cho cùng thì số lượng mũi tên quá nhiều, hơn nữa còn bắn ra liên tục. Vào đợt bắn cuối cùng, một mũi tên xuyên qua vai cô ta, máu bắn ra ngoài.
Thấy vậy, những người xung quanh mừng rỡ ra mặt.
Trước kia bọn họ cũng từng đuổi giết Mạnh Tử Ngâm rồi, nhưng lần nào cô ta cũng thoát được bằng một cách đặc biệt, rốt cuộc lúc này cũng có thành quả.
Hạng Tư Thành ở bên dưới nhìn thấy rất rõ, thiết bị của Mạnh Tử Ngâm là mấy cái chân mọc ra từ giày của cô ta, chắc hẳn đôi giày này đã được chế tạo đặc biệt, phát huy ra hiệu quả còn tốt hơn rất nhiều người trong võ đạo.
“Mạnh Tử Ngâm, tôi thấy cô nên giơ tay chịu trói đi thì hơn, trên những mũi tên đó đều đã được tẩm thuốc độc rồi, có thể làm cơ thể cô tê liệt, không thể động đậy được. Nếu cô còn cố tình chống đối, tôi tin rất nhiều người sẽ cảm thấy hứng thú với cơ thể của cô đấy”, người đàn ông kia lại lên tiếng, định làm rối trí Mạnh Tử Ngâm.
Nhưng Mạnh Tử Ngâm chẳng hề để ý tới.
“Anh bạn, tôi tin anh cũng thấy được năng lực của tôi rồi, vừa rồi là những phương pháp cuối cùng trong suốt dọc đường chạy trốn của tôi, nếu được chuẩn bị đầy đủ, mấy thứ này không thể ngăn cản tôi được. Hiện tại anh vẫn định xem kịch vui sao?”
Mạnh Tử Ngâm bỗng lên tiếng.
Hạng Tư Thành biết cô ta đang nói với anh.
Hiện tại, có thể Mạnh Tử Ngâm vẫn còn phương pháp cuối cùng để giữ mạng, nhưng Hạng Tư Thành cũng hiểu rằng để cô ta phải dùng đến nó thì anh cũng chẳng được gì cả.
Kẻ địch của kẻ địch, tất nhiên là phải trợ giúp chứ.
“Ha ha, đến lúc nào rồi mà cô còn định lừa tôi?”, người đàn ông kia cười lạnh.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt hắn cứng đờ lại, không thốt ra được một chữ nào, bởi vì bên cạnh Mạnh Tử Ngâm tự nhiên xuất hiện một người, trước đó hắn không hề phát hiện ra.
Đã là người thì tất nhiên không thể là ma được, vậy thì chỉ có một cách giải thích, cảnh giới của người này quá cao, hắn không phát hiện ra sự xuất hiện của đối phương.
Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra đầy đầu. Nếu vừa rồi đối phương đánh lén thì đoán chừng hắn đã trúng chiêu rồi. cảnh giới Tiên Thiên không phải là vô địch thế gian, nếu đánh lén thì rất dễ giết một cao thủ Tiên Thiên.
Trên thực tế, hắn nghĩ cũng không sai, nếu vừa rồi Hạng Tư Thành dùng phi đao đánh lén, hiện tại hắn đã là một cái xác rồi.
Hạng Tư Thành đứng bên cạnh Mạnh Tử Ngâm, vẻ mặt mỉm cười, trong bóng đêm, hàm răng trắng bóng của anh rất bắt mắt.
Mặc dù biết anh là đồng minh, nhưng Mạnh Tử Ngâm vẫn nhìn anh bằng ánh mắt tức giận. Rõ ràng ẩn núp trong bóng tối lâu thế rồi mà không chịu ra, làm hại cô ta bị thương ở vai, đoán chừng đã trúng độc rồi.
“Mày là ai?”, người đàn ông lạnh lùng hỏi.
Thiết bị của Mạnh Tử Ngâm đã giải quyết không ít người, vậy nên hiện tại chỉ còn khoảng bảy, tám người bên phe bọn họ không bị thương, không còn ưu thế như lúc đầu nữa.
“Mày là bạn của tên ‘cậu Lư’ đó đúng không? Tao trùng hợp là kẻ địch của hắn, mày nói xem tao tới đây làm gì?”, Hạng Tư Thành cười cợt hỏi.
Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Vì đối phó với Mạnh Tử Ngâm, mũi tên trên xe đã dùng hết rồi, vậy nên hiện tại chỉ có thể đánh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.