Hạng Tư Thành không để Chu Bá Quang có cơ hội ra tay thêm lần nữa. Lúc xoay người lại, một chiếc phi đao xuất hiện trong tay anh, kế đó là cắm vào vai Chu Bá Quang. Nếu không vì có điều cần hỏi thì vị trí của chiếc phi đao phải là ở trên cổ hắn mới đúng. Cánh tay phải của Chu Bá Quang tức khắc rũ xuống, không dùng lực được nữa, và đương nhiên cũng không thể kích hoạt chốt bắn mũi tên trong tay áo được. Tiếng hét thảm thiết vọng ra từ trong phòng bệnh. Hạng Tư Thành không làm gì ngay, mà dồn sự chú ý vào bộ pháp mà mình vừa áp dụng trong lúc nguy hiểm. Đạp Tuyết Vô Ngân là một môn khinh công mạnh, trong đó có phương pháp để người ta đi đường nhanh nhẹn và nhẹ nhàng hơn, cũng có bộ pháp khiến kẻ địch hoa mắt trong lúc chiến đấu. Vừa rồi gặp nguy hiểm, tự nhiên anh lại hiểu ra đôi chút về môn khinh công khó nhập môn ấy. Hiện giờ Hạng Tư Thành đã phần nào hiểu lời nói của sư phụ trước kia, quả nhiên, người trong võ đạo phải thường xuyên chiến đấu, nếu bị nhốt trong lồng và không có kinh nghiệm chiến dấu, cho dù tới cảnh giới Tông Sư thì cũng có thể còn kém cả cao thủ cảnh giới Tiên Thiên. Đến thời điểm này anh cũng có không ít kinh nghiệm rồi. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, gần như chỉ trong tích tắc, Nguyệt Uyển Như nằm trên giường, không chớp mắt dù chỉ một cái, nhưng đến khi nhìn thấy rõ thì Chu Bá Quang đã ngã xuống đất rồi. Cô ta cũng không biết Hạng Tư Thành vừa gặp nguy hiểm gì. Hạng Tư Thành đi tới trước mặt Chu Bá Quang, thẳng chân giẫm lên ống tay áo đã bị rách của hắn, quả nhiên trong đó có thiết bị bắn tên được thiết kế tinh vi, cả cơ thể anh như tản ra hơi lạnh. Anh lấy thứ đó ra, mặc dù không cần dùng đến, nhưng hoàn toàn có thể đưa cho người khác phòng thân. Ngay cả loại bất tài như Chu Bá Quang còn sử dụng thuần thục được, chứng tỏ thiết bị bắn tên rất khó làm người sử dụng bị thương. Chu Bá Quang nằm kêu gào đau đớn trên mặt đất một lúc rồi mới yên tĩnh lại, nhìn chòng chọc vào Hạng Tư Thành: “Mày cũng chẳng có bản lĩnh gì cho cam đâu, nếu không phải bởi vì bọn chúng quá vô dụng, không thể đánh nổi một chiêu với mày, bây giờ mày tuyệt đối không sống nổi”. Hiển nhiên, vốn dĩ hắn định sử dụng thiết bị này bất ngờ trong lúc Hạng Tư Thành đánh với hai người kia, từ đó thành công ngay phát đầu. Nhưng người tính không bằng trời tính, hai người đó không thể cầm chân Hạng Tư Thành được một lúc. Nghe hắn nói vậy, Hạng Tư Thành âm thầm bật cười, cho dù mũi tên ấy bắn trúng anh thì cũng chẳng có gì to tát, mặc dù trên đó có kịch độc, nhưng cùng lắm chỉ lãng phí một viên cải tử hồi sinh của anh mà thôi. Đương nhiên, câu ấy không nhất thiết phải nói với hắn. “Chắc hẳn mày nghe theo lệnh của nhà họ Hạng đúng không? Vừa đối phó với nhà họ Nguyệt, vừa nhân cơ hội ra tay với tao”, Hạng Tư Thành nói. Mới đầu đúng là anh thấy hơi khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy mũi tên giấu trong ống tay áo thì đã hiểu ra. Hiện tại, chỉ có nhà họ Hạng mới nhăm nhe lấy mạng anh như vậy, giữa anh và Chu Bá Quang có thù với nhau, lợi dụng Chu Bá Quang là một lựa chọn không tệ. Trước đó nhà họ Nguyệt còn nhân cơ hội chèn ép nhà họ Hạng, vậy nên bọn họ cũng muốn dùng cách này để trả thù. Nếu không, chỉ dựa vào tên vô dụng Chu Bá Quang thì không thể có tên trong tay áo được. Tuy rằng thế lực đằng sau hắn cũng tàm tạm, nhưng chủ yếu là tập trung ở mặt kinh doanh và phương diện khác. Nếu nhà họ Nguyệt quyết định từ bỏ kế hoạch về kinh doanh, nhà họ Chu sẽ chẳng thể uy hiếp nhà họ Nguyệt được nữa. Đó cũng là lý dó lúc trước Nguyệt Uyển Như muốn hủy bỏ hôn ước nhưng không thành công, gia tộc đằng sau cô ta cũng rất lớn, trong đó không ít người có đủ mọi tâm tư. “Tao không hiểu mày đang nói gì”, rõ ràng Chu Bá Quang hơi sửng sốt, lập tức giải thích ngay. “Hiểu hay không đều được, điều quan trọng nhất là tao nghĩ như thế. Mày năm lần bảy lượt tới gây chuyện, nếu không dạy mày một bài học thì tao sẽ biến thành người yếu đuối dễ bắt nạt mất”. Vừa nói, Hạng Tư Thành vừa lấy một cây kim bạc ra, đâm thẳng vào người Chu Bá Quang. Thuốc có ba phần độc, lúc điều chế thuốc, anh đã tiện thể làm không ít độc, nhưng dù sao những thứ đó cũng là dược liệu tốt cho cơ thể người, cũng không thể độc chết người được, nhưng lại có hiệu quả về phương diện khác. Phát đâm này sẽ khiến Chu Bá Quang không thể cứng lên được, trở thành một kẻ yếu sinh lý. “Mày, mày đã làm gì tao?”, đôi mắt của Chu Bá Quang mở thật to, thứ mà bản thân không biết mới là thứ đáng sợ. “Một thời gian nữa mày sẽ biết”, Hạng Tư Thành nói. Anh ngẫm nghĩ rồi gọi điện thoại cho Nguyệt Uyển Khung, bảo anh ta dẫn mấy người tới. Hiện tại có tài nguyên, đương nhiên là phải lợi dụng rồi. Trong sự chờ đợi thấp thỏm của ba người Chu Bá Quang, hai mươi phút sau, Nguyệt Uyển Khung xuất hiện, đằng sau còn có bốn người đàn ông lực lưỡng mặc vest đi giày da, đeo kính râm, trông rất có khí thế. Nguyệt Uyển Khung nhìn thấy Chu Bá Quang ngay từ cái nhìn đầu tiên: “Cái thằng này, có phải lại tới gây chuyện không hả?” Nguyệt Uyển Khung lập tức hiểu ra chuyện này là thế nào. Nguyệt Uyển Như ở bên cạnh buồn cười, không ngờ người em trai này của mình trông cũng ra dáng phết, mấy ngày trước còn khúm núm với Chu Bá Quang, bây giờ lại có thái độ này với hắn, sống lưng thẳng tắp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]