Chương trước
Chương sau
“Đương nhiên là có điều muốn nói rồi. Cái gì cũng phải có đầu có đuôi, anh cứ thế tới đây đòi đánh với tôi sao? Tôi chỉ đồng ý sẽ tới đây xem sao, chứ chưa đồng ý đánh với anh”, Hạng Tư Thành chậm rãi nói.
Dương Bình Xuyên hơi sửng sốt, nhưng anh ta không nói là Hạng Tư Thành sợ mình nên mới không dám đánh, bởi vì anh ta loáng thoáng cảm nhận được rằng khí thế trên người Hạng Tư Thành còn mạnh hơn mình đôi chút.
“Vậy phải thế nào anh mới đồng ý đánh với tôi?”, Dương Bình Xuyên hỏi.
“Đã so tài thì phải có phần thưởng chứ, tốn sức mà không được gì thì chẳng phải là thua thiệt lắm sao?”, Hạng Tư Thành cười nói.
“Anh muốn cái gì?”
“Người khác thuê anh làm việc, vậy xét theo một mức độ nào đó có nghĩa là anh cần tiền, đúng chứ? Lần này, nếu anh thua thì phải làm cấp dưới cho tôi ba năm, hơn nữa tôi còn sẽ trả một khoản thù lao đủ để làm anh hài lòng”, Hạng Tư Thành nói.
Những người khác chưa hiểu lắm, nhưng đôi mắt của Vân Tịnh Nhã thì lại sáng lên.
Nếu công ty bảo vệ an ninh của bọn họ mà có cao thủ như vậy thì sẽ là một trợ lực to lớn, người mà Hạng Tư Thành coi trọng thì chắc chắn không phải người đơn giản.
Dương Bình Xuyên sửng sốt trong giây lát, sau đó nói: “Đuợc, tôi đồng ý, nhưng nếu anh thua thì phải đánh với tôi ba năm liền, bất kể lúc nào cũng không được từ chối, anh có đồng ý không?”
“Không thành vấn đề”, Hạng Tư Thành nhếch môi cười.
Ngay sau đó, Dương Bình Xuyên lập tức ra tay.
Lúc này, trong mắt anh ta chỉ còn lại một mình Hạng Tư Thành, tung ra một chưởng với tốc độ cực nhanh, võ giả cảnh giới Tiên Thiên cũng không có mấy ai đỡ được.
Giây tiếp theo, bàn tay của anh ta đã chạm vào áo Hạng Tư Thành.
Cũng chỉ thế mà thôi!
Trong lòng Dương Bình Xuyên dâng lên suy nghĩ ấy.
Nhưng kế đó, anh ta phát hiện ra tuy rằng bàn tay của mình đã chạm vào áo của Hạng Tư Thành, nhưng đằng sau lại trống trơn. Rõ ràng Hạng Tư Thành đang ở ngay trước mắt, nhưng lúc này lại đã dịch chuyển sang bên cạnh.
Và rồi anh ta nhìn thấy Hạng Tư Thành cũng tung chưởng về phía mình.
Trong mắt anh ta, tốc độ của chưởng này vô cùng chậm chạp, thậm chí anh ta còn nhìn thấy lông tơ trên mu bàn tay Hạng Tư Thành, nhưng động tác của anh ta cũng như chậm lại theo.
Dương Bình Xuyên cảm thấy kinh hãi, vội vàng dùng chiêu thức mạnh nhất của mình, cuối cùng may mắn né được chưởng ấy.
Trong lúc anh ta cảm thấy khiếp sợ trước thực lực của Hạng Tư Thành, phần cổ truyền tới cơn đau kịch liệt, tay còn lại của Hạng Tư Thành đã chém vào cổ anh ta.
Ba chiêu!
Dương Bình Xuyên thua sau đúng ba chiêu.
Lúc này, anh ta đứng ngây ra đó, vẫn chưa hoàn hồn lại. Nếu chiêu cuối cùng của Hạng Tư Thành mà dùng vũ khí thì đầu của anh ta đã lìa khỏi xác, bay vài vòng trên không trung rồi.
Anh ta đã nghĩ tới chuyện Hạng Tư Thành rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh tới mức ấy. Với thực lực này, cho dù so tài với Tông Sư thì có lẽ cũng không thua kém gì nhiều.
“Tôi thua rồi”, Dương Bình Xuyên ngay thẳng nhận thua.
“Cái gì?”
“Đã bắt đầu đâu?”
Nghe thấy câu ấy của Dương Bình Xuyên, mấy người đứng xem đều không tin nổi vào tai mình. Trong cái nhìn của bọn họ, rõ ràng Dương Bình Xuyên đã xông tới trước mặt Hạng Tư Thành trước, Hạng Tư Thành nghiêng người đi, sau đó bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy gì nữa thì đã kết thúc rồi.
“Anh ta thua thật đó, chưa tới một giây mà bọn họ đã tung ra được ba chiêu rồi”.
Lúc này, đôi mắt của Chu Mẫn sáng rực lên, tuy rằng cô ta không có thực lực như thế, nhưng lại khá tinh mắt, có thể nhìn thấy rõ ràng cuộc chiến của bọn họ. Mặc dù tất cả diễn ra chỉ trong chớp nhoáng, nhưng cô ta lại thấy được phong thái của bậc thầy võ học.
Người bình thường căn bản không thể đạt được tới cảnh giới này.
“Anh như vậy là mạnh hơn rất nhiều người rồi”, Hạng Tư Thành nghiêm túc nói.
Nói thật, anh thắng nhanh gọn thế thôi, nhưng trên thực tế lại rất tốn sức. Thực lực của Dương Bình Xuyên tương đương với lúc anh vừa xuống núi, nếu không có những cơ may sau này thì chưa biết chừng hôm nay bọn họ sẽ phải đánh ba trăm hiệp mới phân ra thắng bại ấy chứ.
“Thua là thua, không có gì để biện giải hết, ba năm tới, tôi chính là cấp dưới của anh”, Dương Bình Xuyên không hề lật lọng.
Hạng Tư Thành gật đầu, cái gọi là cấp dưới chỉ là một cách xưng hô mà thôi, anh định dùng cách ấy để tạo thành một thỏa thuận giữa bọn họ, hơn nữa anh cũng sẽ không bạc đãi Dương Bình Xuyên.
Hiện tại, để Dương Bình Xuyên tới trấn thủ công ty bảo vệ an ninh là thích hợp nhất, hơn nữa, anh ta chỉ cần dạy qua một vài thứ cũng đủ để đào tạo rất nhiều người.
“Ha ha ha, đây chính là duyên phận, tối nay tôi chủ chi, mời mọi người ăn cơm”, lúc này, Triệu Kỳ Phong cũng đứng lên, trông có vẻ rất vui.
Hạng Tư Thành không từ chối, Dương Bình Xuyên không nói câu gì, cẩn thận ngẫm lại tình hình giao chiến vừa rồi.
Hạng Tư Thành nhân cơ hội này đi tới bên cạnh Vân Tịnh Nhã, hỏi: “Em kiếm được nước suối ở đâu thế? Tuyệt đối là hạng xịn đó, ngay cả anh cũng chưa chắc đã tìm được”.
Trên mặt Vân Tịnh Nhã hiện lên nụ cười đắc ý, nói: “Đương nhiên rồi, em là ai cơ chứ, đã ra tay thì gạo xay ra cám”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.