Chương trước
Chương sau
Cuối cùng, Hạng Tư Thành vẫn tiếp đất một cách bình an vô sự, chiếc xe anh lái ở chỗ không xa, nhưng cho dù ở chỗ cao như vậy rơi xuống cũng không nổ, có thể thấy thứ diễn trong phim chưa chắc là thật.
Nhưng chiếc xe đã tan tành, vỡ nát, chỉ có thể bán sắt vụn.
Nếu hai người họ cùng rơi xuống theo chiếc xe, có lẽ kết cục không biết thế nào.
Ngoài ra, Hạng Tư Thành không phát hiện ra chiếc xe đi phía trước họ trước đó, cũng không biết là rơi ở chỗ khác, hay là tài xế của xe tải không muốn gây thêm rắc rối, cho họ qua rồi.
Bất luận thế nào, người có thể lái xe tải lên con đường như này, tuyệt đối kỹ năng vô cùng lợi hại, Hạng Tư Thành cảm thấy chắc chắn mình không làm được, nếu muốn anh lái, có lẽ vừa lên núi, xe tải đã rơi xuống rồi.
Vì vậy người có suy nghĩ kỳ lạ muốn đối phó họ, có thể tìm được tài xế kỹ năng tốt như vậy, cũng có nghĩa là họ không đơn giản.
Vân Y Y kinh hồn bạt vía, ôm lấy Hạng Tư Thành hồi lâu không chịu buông ra.
“Xem ra không thắt dây an toàn cũng là chuyện tốt”, Vân Y Y bỗng ngẩng đầu nói, cô ta nghĩ đến sự việc xảy ra trước đó.
May là Hạng Tư Thành luôn giữ bình tĩnh, nghe thấy câu nói của cô ta cũng cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, sau khi Vân Y Y an toàn, phản ứng đầu tiên lại là như vậy, suy nghĩ khác người thường.
“Sau này khi ở cùng người khác vẫn phải thắt dây an toàn, có thể họ không có bản lĩnh như tôi”, Hạng Tư Thành nói.
Vân Y Y vội vàng ngoan ngoãn gật đầu, cảm thấy thực sự có lý, gặp phải tài xế khác, nếu không thắt dây an toàn, có lẽ đã bay ra ngoài từ cửa kính chắn gió rồi.
Bây giờ Vân Y Y vẫn hoảng hồn chưa bình tĩnh lại, lớn từng này, cô ta chưa từng gặp phải nguy hiểm gì.
“Anh Hạng, chiếc xe đó là do Dương Viễn Sơn đó điều đến phải không? Có phải ông ta thẹn quá hóa giận muốn giết chúng ta không?”, Vân Y Y hỏi.
“Không thể nào, tuy ông ta có động cơ giết người nhưng không có năng lực thực hiện, kể cả từ lúc chúng ta lái xe đi, ông ta còn giấu di động, cũng không kịp điều động xe tải giết người”.
Hạng Tư Thành vừa nói vừa buông Vân Y Y xuống.
Tuy cô ta không nặng, cơ thể mềm mại vắt trên người vẫn rất thoải mái, nhưng để lâu cũng hơi khó chịu.
“Thế họ có lai lịch thế nào?”, Vân Y Y rơi vào trầm tư.
“Rất có khả năng là người muốn ra tay với cô, họ muốn ngụy tạo sự cố ngoài ý muốn”, Hạng Tư Thành nghĩ đến khả năng này.
Vân Y Y nghe xong mặt liền biến sắc, nói: “Nhưng họ nói là chỉ bắt cóc tôi, hoặc là gây vài sự cố nhỏ cho tôi, sao có thể chọn giết người?”
Hạng Tư Thành cười: “Có lẽ họ cảm thấy cái giá như vậy quá cao, thay đổi chủ ý cũng chưa biết chừng, chọn cách dễ thành công nhất. Bây giờ cô gọi điện cho anh họ cô đi, bảo anh ta phái người đến đón chúng ta”.
“Hơn nữa tôi đoán những người ngụy tạo sự cố đó sẽ xuất hiện ở hiện trường nhanh thôi, vừa hay có thể mượn cơ hội này tìm hiểu vài thứ, cũng không đến nỗi hoàn toàn rơi vào bị động”.
Lúc này Vân Y Y đã không có chủ ý, vì vậy làm theo lời Hạng Tư Thành nói.
Tuy là ở dưới núi, nhưng di động ở đây vẫn có tín hiệu.
Nhờ cơ sở hạ tầng của nhà nước trong những năm gần đây, trên vùng đất rộng lớn này, có rất nhiều hơi hoang vu không bóng người đều có tín hiệu.
Nếu ở nước ngoài, giống như vùng rộng lớn này, đến nơi ngoài thành phố, chỉ có thể liên lạc qua điện thoại có dây, hoặc là gọi điện thoại vệ tinh.
Sau khi nhận điện thoại, Triệu Kỳ Phong rất kinh hãi, vội vàng nói phải phái người đến, nếu một khi xảy ra tình huống bất ngờ gì, thì phải kịp thời nói với hắn ta.
“Xem ra anh họ cô rất tốt với cô”, Hạng Tư Thành ở một bên nghe thấy nội dung cuộc điện thoại của Vân Y Y.
“Đúng thế, từ nhỏ đến lớn anh ấy rất tốt với tôi. Nhưng con người anh ấy có một cái tật, chính là háo sắc, từ lúc lên cấp ba, con gái bên cạnh anh ấy không ít, thường xuyên không cẩn thận là bụng của người ta lại to lên, khiến người trong nhà phải thường xuyên giải quyết hậu quả cho anh ấy”, Vân Y Y nói.
Vì ở trên núi làm lỡ không ít thời gian, bây giờ đã là buổi chiều, ánh mắt trời không chiếu gắt, nhìn ra xa, cảnh tượng rất đẹp, không hối hả nhộn nhịp như thành phố.
Đối với Hạng Tư Thành, cảnh tượng như này đã quá quen thuộc trong quá trình anh trưởng thành, thậm chí có chút phiền chán.
Nhưng đối với Vân Y Y, đây là cảnh sắc tươi đẹp, hiếm thấy một lần, cảnh này khiến con mắt của cô ta cũng phải mọc sao.
Tuy rất muốn chụp ảnh ở đây, nhưng cô ta kiềm chế không mở lời, cô ta vẫn nhớ lời Hạng Tư Thành vừa nói, chốc nữa có thể sẽ có rắc rối khác, cô ta không phải là cô gái không hiểu chuyện.
Bỗng nhiên, ở nơi xa vang lên tiếng động sột soạt.
Vân Y Y bất giác đến phía sau lưng Hạng Tư Thành, hơi căng thẳng.
Không thể đoán được chỗ chiếc xe rơi xuống, lúc ở trên không trung việc gì cũng có thể xảy ra, vì vậy những người này có thể đến nhanh như vậy cũng không tồi rồi.
Hạng Tư Thành ra ý bảo Vân Y Y đừng nói, ở một bên quan sát, trong tay cầm một vài viên đá vừa nhặt lên.
Chỉ thấy mười mấy bóng người bỗng xuất hiện, cơ thể của họ được bao bọc nghiêm chặt, màu vàng cam khiến người ta cảm thấy giống như nhân viên phòng cháy chữa cháy.
Hạng Tư Thành cũng hiểu chắc chắn không thể nào là nhân viên phòng cháy chữa cháy, chỉ là dùng để ngụy trang mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.