Buổi khai trương này thu hút vô số phóng viên, vừa cử hành nghi thức cắt băng xong là vô số phóng viên bu đầy xung quanh Hoa Tam Chỉ. “Thần y Hoa, ông là thầy thuốc Trung y nổi danh trong cả nước, lần này tới thành phố Bất Dạ,ông có gì muốn nói với mọi người không?” “Ha ha, tôi kế thừa Trung y chỉ là để chữa bệnh cho mọi người, lần này phòng khám Hoa Thị khai trương ở thành phố Bất Dạ, hi vọng sẽ mang tới hi vọng cho bệnh nhân ở đây”. “Tôi cũng sẽ ở lại thành phố Bất Dạ một tuần, vừa là để giao lưu y thuật nhiều hơn với những người trong nghề, đồng thời cũng muốn mang tới hi vọng cho nhiều bệnh nhân hơn nữa”. “Thần y Hoa, nghe nói ông được mời tới chữa bệnh cho thành chủ của thành phố Bất Dạ, nhưng lại bị người ta hoài nghi, xin hỏi ông thấy thế nào về chuyện này?” Nghe thấy câu hỏi ấy, ánh mắt của Hoa Tam Chỉ ngưng tụ lại, trong giọng nói mang theo sự ngạo mạo: “Trẻ người non dạ, lợi dụng cơ hội, tự cao tự đại, không cần nhắc tới”. “Thần y Hoa, ông có biết người đánh cược với ông lần này có thân phận thế nào không?” “Hừ! Bất kể thân phận của cậu ta cao quý đến đâu thì tôi cũng chỉ là người hành nghề y, chỉ so tài y thuật!” “Thần y Hoa, ông chắc bao nhiêu phần trăm là sẽ thắng cuộc so tài lần này?” Hoa Tam Chỉ liếc quanh một lượt, khóe môi ông ta nhếch lên: “Người đánh cược còn chưa có mặt, cuộc so tài này còn gì để nói nữa không?” “Ha ha, đúng thế”. “Một thằng nhóc không biết trời cao đất rộng mà thôi, ăn nói ngông cuồng, e rằng lúc này trốn mất tăm mất dạng rồi ấy chứ! Ha ha…” Người bên cạnh Hoa Tam Chỉ vừa cất tiếng cười thì một lưỡi dao sắc bén xẹt qua khuôn mặt hắn, ghim thẳng vào mặt bàn. Hạng Tư Thành chậm rãi nhìn về phía Hoa Tam Chỉ, anh cười nhạt: “Thần y Hoa, bản thiếu soái tới rồi!” Vu Thọ ở bên cạnh lẳng lặng đi tới, rút con dao trên mặt ra, sau đó âm u liếc nhìn người vừa lên tiếng, lạnh lùng nói: “Lần sau còn dám ăn nói bừa bãi, tao sẽ lột da mày!” Trong mắt Hoa Tam Chỉ hiện lên nét âm trầm: “Ha ha, không ngờ là cậu lại dám tới thật”. “Đâu phải núi đao biển lửa, vì sao tôi lại không dám tới?” “Được! Cậu muốn mất mặt trước mặt mọi người thì tôi sẽ giúp cậu”. Nghe cuộc đối thoại ấy, những người có mặt ở đây tỏ thái độ khác nhau, có người suy tư, có người kinh ngạc, và nhiều nhất là khinh thường. “Mặc dù cậu là thiếu soái gì đó, nhưng trong ngành y học, cậu chỉ là người vào nghề sau mà thôi”. “Tôi không bắt nạt cậu, muốn so cái gì, cậu nói đi!” Hoa Tam Chỉ kiêu căng ra mặt, ông ta cảm thấy, lần trước Hạng Tư Thành chỉ ăn may, nếu so bì y thuật thực sự, làm sao một thằng nhóc có thể thắng được? “Khách phải theo chủ chứ, thần y Hoa quyết định đi thì hơn”. Hạng Tư Thành cứ thần y Hoa này thần y Hoa nọ, Hoa Tam Chỉ nghe mà cảm thấy ngứa tai, không khỏi thẹn quá hóa giận: “Được! Đừng nói lão già này bắt nạt con trẻ, chúng ta thi ba lượt, ai thắng hai lượt thì sẽ là người chiến thắng cuối cùng!” Hoa Tam Chỉ không do dự gì nữa: “Trung y truyền lại cho đến ngày nay, chủ yếu là bốn mảng bao gồm châm cứu, bắt mạch, chẩn đoán và bốc thuốc. Kỹ thuật châm cứu chú trọng cơ sở, mục đầu tiên, chúng ta sẽ so về kỹ thuật châm cứu, thấy sao?” Hạng Tư Thành gật đầu: “Không thành vấn đề”. Hoa Tam Chỉ vung tay lên, người của phòng khám khiêng người đồng cao như người thật ra. Người đồng bóng loáng, khắp người kín mít những cái lỗ to chừng bằng lỗ kim. “Đây là người đồng để châm cứu, trên đó có tất cả bốn trăm linh chín cái lỗ, tương ứng với bốn trăm linh chín huyệt vị trên cơ thể người. Chúng ta sẽ dùng kim bạc để đâm vào huyệt vị, ai đâm kín các huyệt vị trong thời gian ngắn nhất thì người đó giành chiến thắng”. Hoa Tam Chỉ vừa dứt lời, mọi người xung quanh xôn xao lên. Những thầy thuốc có mặt ở đây cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, trông thì có vẻ như cuộc so tài này rất đơn giản, nhưng lại là sự so bì về tốc độ, mức độ chính xác và khả năng kiên trì bền bỉ của người tham gia so tài. Bốn trăm linh chín huyệt vị, so xem ai nhanh hơn, cũng đồng nghĩa với việc người so tài phải hiểu rõ cấu tạo của từng huyệt vị một, đồng thời phải có kỹ xảo thành thạo và sự bền bỉ hơn người, đâm kim vào từng huyệt vị trong khoảng thời gian nhắn nhất có thể. Cuộc so tài này có yêu cầu khắt khe về kỹ năng cơ bản của người so tài, chỉ cần đâm lệch một cây thôi là sẽ làm tốn thời gian, có thể sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới kết quả. “Được!” Hạng Tư Thành vui vẻ đồng ý. “Khoan đã!” Vân Tịnh Nhã đi theo Hạng Tư Thành, cô bỗng mở miệng nói: “Đã là so tài thì phải có phần thưởng chứ, nếu ông thua thì sao?” “Ồ? Vậy cô muốn thế nào?” Vân Tịnh Nhã đảo mắt, nhìn phòng khám được trang hoàng lộng lẫy đằng sau ông ta: “Trông phòng khám này của ông được đó, nếu ông thua thì e rằng cũng chẳng có mặt mũi nào ở lại đây nữa, chi bằng chuyển nhượng phòng khám này cho chúng tôi đi!” Hạng Tư Thành ngạc nhiên nhìn Vân Tịnh Nhã, bình thường anh không hề nhận ra rằng cô cũng giỏi chặt chém như thế. Hoa Tam Chỉ giận quá hóa cười, nói như vậy ngay trước mặt mọi người, rõ là một sự thách thức trắng trợn đây mà! “Được, tôi đồng ý!” “Nhưng…”, sau đó, Hoa Tam Chỉ lạnh lùng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]