Chương trước
Chương sau

Khi mặt trời lên cao, trên đường phố trở lại phồn vinh như thường ngày.
Những người bình thường vĩnh viễn không biết rằng, trong một đêm, tám hào môn thống trị thủ đô biến mất như mây tan.
Nguồn lực kinh doanh và chức vụ còn trống bị rất nhiều người chia nhau!
Thế giới này là như vậy, khi bạn có quyền có thế, thì người ta kính trọng bạn, tâng bốc nịnh bợ bạn, khi bạn không quyền không thế, thì bạn sẽ bị xâu xé!
Đây chính là hiện thực! Hiện thực tàn khốc!
Hai ngày sau, Hạng Tư Thành nhìn phòng bệnh trống không mà cười khổ một tiếng.
Ma men, không từ mà biệt.
Thôi bỏ đi, anh ba đã lựa chọn con đường này, mình cũng không còn cách nào tốt hơn, chỉ đành cầu cho anh ấy có thể bình an thôi!
Bỗng tay của Vân Tịch Nhã nắm lấy tay Hạng Tư Thành, dịu dàng nói: “Tư Thành, chúng ta về đi, em nhớ nhà rồi….”
Một chữ nhà khiến lòng anh xúc động, anh đặt tay lên vai của cô, dịu dàng nói: “Được, chúng ta về nhà!”
Anh định đi tạm biệt Tần Nguyên Đỉnh, vừa đi đến cửa liền nghe thấy tiếng cãi cọ của hai ông lão bên trong!
“Lão già nhà ông, hạ cờ rồi còn hối hận! Có tin tôi điều một đội đại bác đến tấn công nổ chết ông không!”
“Tấn công cái ông nội nhà ông! Đây là nhà của tôi, cờ cũng là cờ của tôi, tôi muốn hủy thế nào thì hủy!”
“Còn điều một đội đại bác? Ông điều đi cho tôi xem?”
Khuôn mặt Hạng Tư Thành liền tối sầm lại, mở cửa nhìn, quả nhiên, hai ông lão Tưởng Thiên Tề và Tần Nguyên Đỉnh đang cãi nhau không có hồi kết.
“Ông nội!”
Vân Yên Nhi gọi một tiếng ngọt lịm, hai ông lão liền im bặt, khuôn mặt già nua cười tươi như đóa hoa cúc, cùng tiến lại gần Vân Yên Nhi: “Ông đây!”
Việc này chắc không vấn đề, bầu không khí hơi tĩnh lặng mấy giấy, hai ông lão nhìn nhau, Hạng Tư Thành vỗ trán, hỏng rồi!
Quả nhiên, Tưởng Thiên Tề chống nạnh: “Lão Tần, Yên Nhi gọi tôi là ông nội, ông trả lời cái gì hả!”
“Tôi khinh! Đồ thối tha không biết xẩu hổ nhà ông! Rõ ràng Yên Nhi gọi tôi là ông nội, cũng chẳng có quan hệ gì với ông!”
“Sao lại không có quan hệ với tôi! Con trai tôi Tưởng Đại Huân là bố nuôi của Yên Nhi, thì Yên Nhi là cháu gái của tôi, có gì không đúng!”
“Bố nuôi có là gì! Hạng Tư Thành là do một tay tôi đào tạo đấy!”
Đúng lúc Hạng Tư Thành còn đang nghĩ nên khuyên giải thế nào, hai ông lão đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn anh, nói: “Cậu nói đi! Hai chúng tôi, ai là ông nội của Yên Nhi!”
Hạng Tư Thành liền thộn mặt!
Tôi… tôi đang đắc tội với ai đây?
Đúng là tai bay vạ gió! Hai ông lão này, anh cũng không đắc tội được với ai, trả lời không ổn sẽ mất mạng đó!
Nhìn ánh mắt càng lúc càng không có thiện cảm của hai ông lão, Hạng Tư Thành vội nháy mắt với Vân Yên Nhi, Vân Yên Nhi cười đắc ý với anh, sau đó chạy đến, mỗi tay ôm chân của một ông lão, cười ngọt: “Hai ông không cãi nhau thì đều là ông nội tốt của Yên Nhi, nếu còn cãi nhau nữa, thì không phải là ông nội tốt của Yên Nhi!”
Giọng nói lanh lảnh khiến tim của hai ông lão mềm nhũn, gật đầu liên tục, đồng thanh nói: “Được! Hai ông không cãi nhau nữa! Không cãi nhau nữa!”
Tưởng Thiên Tề bỗng lên tiếng nói.
Tần Nguyên Đỉnh hiếm khi không phản bác Tưởng Thiên Tề, ngược lại còn gật đầu: “Đúng thế! Nếu hai người đã có cái duyên này, Hạng Tư Thành đã cứu Tiểu Linh, còn ông Tưởng cũng giúp đỡ không ít, vậy thì nhân cơ hội này nhận người thân đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.