Chương trước
Chương sau
“Chúng mày muốn thế nào?”
“Rất đơn giản!”
“Hôm nay, mấy anh em chúng tôi cũng muốn làm người xem một lần, thưởng thức thực lực của thiếu soái biên giới phía Bắc hiện tại – người đã từng là đại đội trưởng của đại đội Long Tiếu, rốt cục mạnh đến mức nào!”

“Đúng rồi, không phải đánh bại từng người một, mà là đánh bại tất cả trong cùng một lúc đấy!”
Nói xong, tám người liền cười lớn ha ha, ánh mắt nhìn sang Hạng Tư Thành giống như nhìn người chết vậy!

Sau đó, một bóng người vạm vỡ đi ra, Giang Thiếu Sách ngồi trên ghế dành cho người xem, rung đùi, đắc ý giới thiệu: “Vị này là vua Muay thái, là một tay Muay thái độc chiếm thiên hạ, một địch thủ hiếm gặp! Kẻ chết trong tay anh ta cũng không dưới hai con số đâu!”
“Vị này là tay đô vật sumo nổi tiếng thế giới, nhắc nhở anh một chút, sức mạnh của anh ta có thể dễ dàng bóp vỡ xương sọ cứng rắn!”
Từng bóng người đi ra, mỗi một người đều tỏa ra khí thế đáng sợ, ánh mắt nhìn Hạng Tư Thành đều mang theo sát khí hừng hực!
Sắc mặt của Hạng Tư Thành cũng trở nên nghiêm trọng trước nay chưa từng có, đối diện với nhiều cao thủ như vậy, lúc này, kể cả là anh cũng không thể không đề phòng cẩn thận!
“Vị cuối cùng, là món quà mà tôi tận tậm tận sức chuẩn bị cho thiếu soái Hạng!”
Sau đó, mùi rượu nhức mũi tỏa ra, mùi rượu nồng nặc đến mức các phú nhị đại cách đó mười mét cũng phải bịt mũi.
Trong bóng tối, một bóng người lắc lư bước ra, bộ dạng lôi thôi, đôi mắt say mơ màng, râu ria lởm chởm, tay cầm một bình hồ lô rượu, bước hai bước thì phải uống hai ngụm, bước chân lảo đảo, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Giang Thiếu Sách cười nham hiểm: “Đương nhiên là đáng tin rồi!”
Tuy ma men này nghiện rượu, nhưng thực sự cũng có bản lĩnh thật!”
“Dù sao thì….”, ánh mắt của hắn ta bỗng nhìn sang Hạng Tư Thành, trong ánh mắt lộ sát khí bừng bừng, tay hắn ta nhẹ nhàng kéo ống quần lên, một chiếc chân giả bằng thép không gỉ xuất hiện trước mặt: “Ban đầu anh ta lấy một chiếc chân của tôi, hôm nay tôi đến đòi nợ, chẳng lẽ lại không đòi thêm chút lãi?’
“Thiếu soái Hạng! Tôi biết võ công của anh không tồi, nếu anh muốn chạy, có lẽ họ cũng không ngăn được anh! Nhưng không sao, nếu anh chọn bỏ chạy, vậy thì mấy người anh em của anh sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của những người này!”
“Hôm nay, buộc phải dùng máu tươi để rửa sạch võ đài này!”
“Hoặc là họ, hoặc là những người anh em của anh, hoặc là bản thân anh!”
Hắn ta dứt lời, Hạng Tư Thành và ma men nhìn thẳng vào nhau, không ai nhúc nhích.
Vua Muay thái bên cạnh hơi chán nản, nhìn ma men, lên tiếng nói: “Hai người không ai lên trước, vậy thì để tôi thử bản lĩnh của anh ta trước đi!”
Soạt!
Mọi người liền tản ra xung quanh, nụ cười trên khuôn mặt Giang Thiếu Sách liền cứng đờ, hắn ta đứng bật dạy và gào lên: “Ma men! Mày làm cái trò gì thế hả!”
“Hạng Tư Thành! Giết Hạng Tư Thành cho tao!”
“À không! Không được giết anh ta! Đánh anh ta tàn phế cho tao! Tao phải từ từ hành hạ anh ta đến chết, để báo thù cho cái chân bị gãy năm đó!”
Ma men nghe thấy câu này, khóe miệng dần dần cong lên, sau đó, bước từng bước lảo đảo đi về phía Hạng Tư Thành, còn Hạng Tư Thành cũng cười lớn ha ha một tiếng, đi về phía ma men!
Dưới sự quan sát của mọi người, hai người đi đến giữa võ đài, bỗng nhiên, ôm chặt lấy nhau!
Cả không gian thời gian dường như ngưng lại, yên lặng như vũng nước đóng băng!
Hạng Tư Thành ôm chặt lấy ma men, không chê mùi rượu xộc lên mũi, khóe miệng hiện lên nụ cười chân thực nhất, một tiếng thì thầm vang khắp trời đất!
----------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.