Thời gian thấm thoát trôi, kỳ nghỉ năm ngày thoắt cái đã hết, nhân loại trở lại với sự bận rộn.
Việc xây dựng đế đô một lần nữa được đưa lên lịch trình trong ngày.
Con người, robot, thuê người Dwaft...
Hàng trăm nghìn người cùng nhau xây dựng đế đô, hiệu suất cực nhanh, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Còn giao cho chính phủ sớm hơn dự kiến một ngày.
Ngày mai, chỉ còn một ngày nữa, chính là thời điểm thành lập nước mới, ai nấy đều vô cùng háo hức.
Nhưng mà lúc này Lục Trần vẫn đang giám sát việc chế tạo vũ khí quân đội.
Thật ra trong lòng Lục Trần, chế tạo vũ khí của quân đội mới là ưu tiên quan trọng hàng đầu, so với lập nước càng khiến anh quan tâm hơn.
Mặc dù nhân loại đã tìm thấy một hành tinh mẹ mới, nhưng trong vòng một trăm năm tới, ít nhất là khi Lục Trần vẫn còn sống, khả năng xảy ra một cuộc nội chiến giữa loài người là không tồn tại, khả năng khoa học kỹ thuật của người lùn vượt qua loài người là rất nhỏ.
Nhưng điều này không có nghĩa là sẽ có hòa bình trong vũ trụ.
Mọi người đã rời khỏi trái đất, bọn họ là những người rõ ràng đã trải qua các loại nguy hiểm trong vũ trụ.
Tự nhiên, nhân tạo và thậm chí là tàn tích của một trình độ văn minh cao hơn, toàn bộ vũ trụ này là một chiến trường tàn khốc, nơi kẻ yếu chết và kẻ mạnh sống sót.
Đây là chân lý trong vũ trụ, ngay cả khi nội bộ loài người không có khả năng xảy ra chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892487/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.