“Chắc chắn chúng ta phải bồi thường cho họ, chút nữa anh sẽ nhờ Tạ Vĩ Hào và mọi người bàn bạc về vấn đề này.” Lục Trần gật đầu nói.
“À. Đúng rồi, hiện nay trên phi thuyền Hi Vọng có 110 nghìn người, giống với quy mô dân số của một thành phố nhỏ. Nếu hệ thống kinh tế không được thiết lập, em e rằng theo thời gian sẽ xảy ra rắc rối.” Lâm Di Quân đột nhiên nói
Lục Trần ngẩn người, theo lý mà nói, là một thương nhân, anh hẳn là có thể nghĩ đến việc này. Nhưng trong thời gian này anh lại quá bận rộn không thể nghĩ đến điều đó.
"Được rồi, đây là một ý kiến hay. Tại cuộc họp chiều nay, anh đề nghị em phụ trách việc này. Em có thể nhờ Trần Quang Hưng và Lệ Khuynh Thành giúp đỡ. Cả hai người họ đều là những doanh nhân ưu tú có đôi mắt tinh tường." Lục Trần nói.
“Vậy vấn đề tiền tệ thì sao? Chúng ta vẫn dùng nhân dân tệ à?” Lâm Di Quân nghi hoặc hỏi Lục Trần.
Lục Trần gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai từ tốn, vấn đề này cần được xem xét thật kĩ.
“Theo em thấy, bây giờ chúng ta đã không còn ở trên Trái Đất nữa, mà đang ở trên vũ trụ, hơn nữa trên phi thuyền có khoảng hơn nửa số người không phải là người Hoa Hạ. Cho nên, tốt nhất là không dùng nhân dân tệ.” Lâm Di Quân nói.
“Ừ, em nói đúng, bây giờ không còn là thời đại của Trái Đất. Con người chúng ta đã bước vào thời đại của vũ trụ, việc sử dụng nhân dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892453/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.