“Mẹ kiếp mày gian lận!”
Lúc Vương Chân gào lên câu này, ba người Lục Trần đều không có phản ứng gì.
Nhưng Tiêu Tử Hinh nhanh chóng tỏ ra bộ dạng lo lắng hoảng sợ.
Mặc dù cô ta diễn rất tốt, chỉ mất có nửa giây thôi là đã phản ứng lại rồi, nhưng Lục Trần vẫn quan sát được toàn bộ quá trình thay đổi biểu cảm của cô ta.
Trong lòng Lục Trần vụt lên một tiếng cười lạnh, rồi nhìn sang Vương Chân.
“Anh bị mù à, xúc xắc là do anh đổ mà, chúng tôi gian lận kiểu gì!” Lục Trần còn chưa nói gì, thì Trần Sơ Nhiên đã lên tiếng.
Mặc dù cô ta không hiểu quy luật của ván cược, nhưng cô ta biết trong tình huống này Lục Trần không thể ăn gian được, có ăn gian thì phải là nhà cái.
“Tiểu thư à, hơi đanh đá đấy, anh Chân chúng tôi nói các cô gian lận chính là các cô gian lận, ở đây anh Chân nói sao thì là như vậy.” Một tên to con mặt mày dữ tợn cười gian ác giơ tay ra định trêu ghẹo Trần Sơ Nhiên.
“Cút!” Trần Sơ Nhiên từ nhỏ đã theo ông nội cô ta học võ, tuy rằng chưa thể so với các sư phụ võ đạo chân chính, nhưng đối phó với mấy tên lưu manh đần độn này thì thừa sức.
Chỉ thấy cô ta túm lấy tay của tên to con mặt dữ tợn đó, dùng lực xoay một cái, tên to con đó oái một tiếng, toàn thân mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
“Á đù, tiểu thư này lại là con nhà võ à!” Mọi người kinh ngạc, lần lượt rút súng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892397/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.