Ba người Lục Trần cũng không nghĩ đối phương lại yếu ớt như vậy, vẫn còn hơn một nửa quân số nhưng đều đã tháo chạy hết rồi.
"Mẹ kiếp, nếu Đỗ Phi và Tiêu Chiến mà huấn luyện Điện Sát Thần trở nên nhát cáy thế này, tôi nhất định sẽ giết cả hai." Lục Trần phủi tay đùa vui.
"Không thể nào, Đỗ Phi rất nghiêm khắc, không thể nào lại huấn luyện ra đội quân không có tổ chức không có kỷ luật được." Từ Kinh cười nói.
"Ừ, anh cũng tin quân lính mà họ dẫn dắt sẽ không thể nào lại ham sống sợ chết như vậy, đi thôi, tiếp tục đến sân bay." Lục Trần gật đầu, đừng nói là ban đêm, cho dù có là ban ngày thì anh cũng không đuổi theo đám lính đánh thuê đó.
Có điều nhìn đám lính đánh thuê tham sống sợ chết kia anh lại càng có niềm tin vào Điện Sát Thần hơn.
Nếu như đã phát động chiến tranh, vương thất Gass chắc cũng đã bị người Luân khống chế rồi.
Vậy thì tiếp theo đây anh muốn thu lợi từ trong đó, hay là muốn có được quyền khai thác uranium thì anh bắt buộc phải tiêu diệt được quân đội Luân.
Hơn nữa đây vẫn là một việc cần tính toán cẩn thận. Điện Sát Thần của anh không thể trực tiếp khai chiến với quân đội Luân, bắt buộc phải có lí do, nếu không chuyện này sẽ có khả năng kích động đến liên minh người da trắng.
Sau khi Lục Trần lên xe liền bảo Từ Kinh báo cho Đỗ Phi không cần đến nữa rồi suy nghĩ về vấn đề này.
Lâm Thông lại tiếp tục lái xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892375/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.