“Việc các anh trộm xe của chúng tôi chỉ là chuyện nhỏ, nếu chỉ vì chuyện đó mà đến tìm lãnh sự quán, thì quá là chuyện bé xé ra to, thổ dân Cao Ly, hay là chúng ta nói chuyện tử tế đi?” Lục Trần chế giễu cười.
“Anh!”
Thấy Lục Trần gọi bọn họ là thổ dân Cao Ly, đám người Choi Yeong Jun mặt liền biến sắc.
Bọn họ ghét nhất là bị người Hoa Hạ gọi bọn họ như thế, trong mắt bọn họ, điều này là một sự sỉ nhục, là một hành động chọc tức bọn họ.
Đúng thế, Lục Trần đúng là cố ý chọc tức đám người Choi Yeong Jun.
Anh đúng là muốn làm lớn chuyện, để xem xem tập đoàn Lạc Thiên như thế nào.
Đương nhiên là anh biết tập đoàn Lạc Thiên, đó quả thực là một tập đoàn có thực lực rất lớn mạnh, kế hoạch phát triển trong tương lai của anh, cũng sẽ không bỏ qua thị trường Cao Ly, đến lúc đó nói không chừng năm tập đoàn lớn của Cao Ly sẽ liên kết lại để áp chế Công nghệ Di Kỳ của anh.
Cho nên hôm nay, anh muốn mượn cơ hội này thử xem ý của tập đoàn Lạc Thiên, xem bọn họ sẽ có thái độ như thế nào.
“Hừ, một đám heo Hoa Hạ, các người cứ chờ đấy, ngày mai gặp ở lãnh sự quán tại kinh đô Gass.” Choi Yeong Jun tức tối hừ một tiếng, rồi lên xe đi, không cả buồn chào hỏi tù trưởng Lucca.
Còn có một người Cao Ly định lái chiếc xe việt dã đã chở mấy người Lục Trần đến đây đi, liền bị Từ Kinh tát cho một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892363/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.