“Đối tác của chúng ta là một thổ vương, người có quyền chức cao ở đây, ông ấy nắm quyền một số quặng mỏ, có rất nhiều công ty muốn hợp tác với ông ấy, ngoài chúng ta ra còn có người Cao Ly, người Đông Doanh và người quần đảo Luân. Lúc đầu thổ vương Sambajilu chuẩn bị kí hợp đồng với chúng ta, nhưng không biết tại sao sang ngày hôm sau ông ấy bỗng thay đổi quyết định, còn nói đơn giá tăng lên gấp đôi mới chịu hợp tác với chúng ta. Sau khi chúng ta điều chỉnh giá cả mới phát hiện Châu gia ở Trung Nguyên cũng có người đến đây, hơn nữa còn liên hệ với thổ vương Sambajilu. Vậy nên chúng ta mới biết chuyện này chắc chắn là do Châu gia giở trò ở phía sau.” Trần Tịnh nói.
“Thổ vương? Xã hội phong kiến à?” Lâm Thông tò mò ngắt lời.
“Không phải, nhưng cũng rất phức tạp.”
Trần Tịnh khẽ cười giải thích: “Thổ vương chỉ là mấy vị thủ lĩnh bộ lạc lớn nhất của Gass, người ở đó thường quen gọi họ là thổ vương.”
Nhiều nước ở châu Phi hoàn toàn khác với chế độ ở Hoa Hạ chúng ta, thậm chí cũng khác với chế độ ở các quốc gia khác. Ngoài chính phủ thì bọn họ còn có một người cai trị tối cao phi chính phủ đó là các thổ vương.
Các thổ vương đều có quyền lớn nhất trên địa bàn của mình, các hoạt động như khai thác mỏ, xây dựng và vận hành cảng, mua bán dầu mỏ đều do thổ vương tự mình quyết định. Hơn nữa họ còn có thể sắc phong các cấp bậc của tù trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892358/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.