Lúc Lục Trần đến trung tâm thể thao Olympic, thì phát hiện chỉ có một mình Trần Sơ Nhiên.
“Bố cô đâu rồi, sao còn chưa tới?” Lục Trần hỏi.
“Sao nào, sợ tôi ăn thịt anh hả?” Trần Sơ Nhiên nói với giọng điệu không tốt.
Lục Trần không muốn nói giỡn cùng Trần Sơ Nhiên, anh nhún vai nói: “Vậy vào thôi, trận bóng cũng sắp bắt đầu rồi.”
Anh nói xong thì dẫn đầu đi đến cổng chính, anh đoán có khả năng Trần Quang Hưng chính là một cái cớ của Trần Sơ Nhiên.
“Cái tên ngốc này.” Trần Sơ Nhiên nhìn theo bóng lưng Lục Trần, cô cắn răng, trong lòng có chút khó chịu, cô chưa từng thấy người đàn ông nào không hiểu chuyện tình cảm như vậy.
Trần Sơ Nhiên âm thầm dậm chân, sau đó đi theo.
Phòng riêng tốt thì tốt, nhưng mà cảm thấy khoảng cách có hơi xa, người có thị lực không tốt chắc rằng cũng không thấy rõ cầu thủ trên sân bóng.
Lúc này toàn bộ sân vận động đã kín đầy người, phải tầm năm sáu ngàn người, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng xem bóng thì cần phải có bầu không khí náo nhiệt thế này.
Không thể không nói, tuy rằng thực lực đội bóng Hoa Hạ không được tốt lắm, nhưng fan hâm mộ của Hoa Hạ lại có rất nhiều, đây mới chỉ là sân vận động nhỏ thôi, nếu là trận đấu cấp quốc gia, có hơn mấy ngàn chỗ ngồi, thì có lẽ cũng có thể chật kín luôn.
Nhóm cầu thủ làm nóng người xong thì đang bước ra, cũng sắp bắt đầu trận đấu rồi.
Trận đấu rất nhanh đã bắt đầu, Lục Trần vừa xem trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892343/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.