Ông Vân từ lâu đã không còn dáng vẻ nhẹ như mây gió mà Lục Trần nhìn thấy lần cuối cùng vào năm ngoái.
Ông Vân bị Tiêu An Nghi hành hạ đã lâu, lúc này giống như một ông già đang sức tàn lực kiệt, đôi mắt vô hồn, hơi thở yếu ớt, có thể chết đi bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy bộ dạng thảm thương của ông Vân, trái tim Lục Trần run rẩy, một tia giết chóc mạnh mẽ loé lên trong đôi mắt anh.
Ông Vân là người bảo vệ cho Lục Trần, cũng giống như Tiêu Đại Bằng là người bảo vệ cho Tiêu An Nghi vậy. Thậm chí võ nghệ của Lục Trần cùng các loại kỹ năng trên người anh đều là do ông Vân dạy anh từ tấm bé.
Vốn dĩ anh nên gọi ông Vân một tiếng sư phụ, nhưng bị ông Vân từ chối.
Vậy nên họ liền trở thành quan hệ nửa thầy trò nửa bạn bè.
Và ông Vân vì chuyện của anh, đã bị Tiêu gia đày đoạ thành bộ dạng như hiện giờ, trong lòng Lục Trần đã phán định án tử hình cho Tiêu gia.
“Tiểu tử, tao biết ông ta là sư phụ của mày, nếu như muốn cứu ông ta thì lập tức quỳ xuống cho bổn thiếu gia. Bằng không bổn thiếu gia bây giờ sẽ bẻ gãy cổ ông ta!” Tiêu An Nghi lại lên tiếng uy hiếp lần nữa.
Ông Vân lắc đầu với Lục Trần, thể hiện là anh không thể quỳ xuống được.
“Có quỳ hay không?” Tiêu An Nghi trầm giọng quát, giữ tay ông Vân càng chặt hơn.
“Dừng tay!”
Ánh mắt Lục Trần loé lên tia giết chóc, nhưng thấy dáng vẻ đau đớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892338/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.