Anh nhớ rõ ràng vòng tay này và vòng tay của ông Vân giống nhau như đúc, đều có 42 hạt châu, 42 hạt châu này biểu thị quá trình tu hành đã đạt đến cấp bậc bốn mươi hai.
Cấp bậc này tức là: Thập Trụ, Thập Hạnh, Thập Hồi Hướng và Đẳng Giác, Diệu Giác.
Hơn nữa mỗi một hạt châu đều có kích thước giống nhau, nhưng màu sắc thì lại không giống, và cũng không cùng một loại ngọc.
Anh cảm thấy thế giới này không thể có chuyện trùng hợp tới như thế được.
Vòng tay này nhất định là của ông Vân rồi.
“Sao vòng tay của ông Vân lại ở chỗ này, chẳng lẽ ông ấy đã xảy ra chuyện gì rồi? Nhưng mà ai lại có khả năng khiến cho ông ấy bị thương được chứ?”
Tâm trạng của Lục Trần vô cùng chấn động và bất ổn, mặc dù anh tự tin rằng tu vi của bản thân mạnh hơn ông Vân, nhưng mà người có thể khiến cho ông Vân bị thương, chắc cũng chỉ đếm trên dầu ngón tay thôi?
Chẳng lẽ là cao thủ của nhà họ Tiêu sao?
Tâm trạng Lục Trần có chút bực bội, điều phiền phức nhất lúc này chính là việc anh không liên lạc được với bố mình, hơn nữa còn không biết ông Vân có phải thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi không.
“Anh sao vậy?” Lâm Di Quân thấy tâm trạng Lục Trần không ổn lắm, cô ấy lên tiếng hỏi.
“Không có gì.” Lục Trần lắc đầu, ánh mắt anh nhìn vào màn hình: “Anh muốn đấu giá chiếc vòng tay này, cho dù phải tốn bao nhiêu cũng phải có được nó.”
“Vòng tay này thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892322/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.