Lam Linh cười bi thảm, nói: “Tôi tin rằng anh chắc chắn xuống tay được, những điều tôi vừa nói là thật, trong tay Lam gia có viên trân châu thần kỳ, ban đầu bọn họ cho là pháp bảo gì đó, nhưng nghiên cứu mấy năm rồi, cũng không thu được gì, thế nên bọn họ nghĩ đến khoa học công nghệ, sau đó liền bắt mười mấy nhà khoa học để bọn họ nghiên cứu trân châu, cuối cùng mấy nhà khoa học đó đưa ra kết luận là, trong viên trân châu đó ẩn chứa một loại khoa học công nghệ mà bọn họ chưa từng thấy, cần phải có một cơ sở khoa học hoàn chỉnh mới có cơ hội phá giải mật mã của viên trân châu.”
Lục Trần giương mày, hỏi: “Thế tại sao bọn họ không tự mình xây dựng nên một viện khoa học công nghê, xây dựng một viện khoa học công nghệ, đối với Lam gia bọn họ mà nói, không phải là chuyện rất dễ dàng sao?”
Lam Linh tiếp tục nói: “Vì mấy gia tộc ẩn thế lớn khác cũng đoán ra được việc Lam gia có một viên trân châu, thế nên bọn họ đương nhiên không thể ngang nhiên xây dựng viện khoa học công nghệ, nếu không sự suy đoán của người khác lại trở thành thật rồi. Nhưng những viện khoa học công nghệ thật sự có thực lực khác, đều nằm trong tay các nước lớn trên thế giới nắm giữ, Lam gia cũng không muốn hợp tác với bọn họ.”
Nghe đến đây, Lục Trần cười, anh nói chế giễu: “Thế nên Lam gia cảm thấy tôi dễ ăn hiếp, thì định cướp viện khoa học công nghệ của chúng tôi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892290/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.