“Lục thiếu gia, đã chết bảy tên, bắt sống ba tên.”
Tống Hải, Lâm Thông và ba người vệ sĩ của Lâm Di Quân áp giải ba tên thanh niên đến trước mặt Lục Trần.
Trước đó khi mà Tống Hải và Lâm Thông bí mật xông đến, xe của Lâm Di Quân cũng đến nơi, sau đó để lại hai người bảo vệ Lâm Di Quân, sáu người khác cũng tham gia chiến đấu, rất nhanh thì đã tóm gọn hết đối phương rồi.
“Ừ, đưa về câu lạc bộ Hoa Anh Đào, bất luận các cậu dùng cách gì, đều nhất định phải hỏi ra cho tôi xem là kẻ nào đã phái bọn chúng đến.” Lục Trần nhìn ba tên thanh niên bị thương đó một cái, sau đó lên xe của Lâm Di Quân.
“Vâng.” Tống Hải gật đầu, liền áp giải ba người lên xe, đợi xe của Lâm Di Quân đi trước, Lâm Thông mới lái xe rời đi.
“Anh lại đắc tội với ai rồi?” Trên xe, Lâm Di Quân có chút cạn lời nhìn Lục Trần.
Lục Trần cái gì cũng tốt, có điều kẻ thù quá nhiều, khiến cô cả ngày nơm nớp lo sợ, những ngày này sống thế nào?
Nhất là từ lần trước bị bắt cóc, cô từng nghĩ, cuộc sống hiện tại xem vẻ nở mày nở mặt, cuộc sống cũng rất thoải mái.
Nhưng cô luôn cảm thấy không bằng lúc trước Lục Trần không có tiền, cuộc sống trôi qua yên bình hơn.
“Tạm thời vẫn chưa biết, chắc chính là mấy nhà đó rồi.” Sắc mặt Lục Trần có chút nặng nề, từ trong ngữ khí của Lâm Di Quân, anh cảm nhận được sự sợ hãi của Lâm Di Quân, cũng cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892288/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.