Nghe xong cuộc trò chuyện giữa Địch Quân và Hạ Y, tất cả các hành khách xung quanh đều hả hê nhìn Lục Trần.
Vừa rồi Lục Trần thật sự quá kiêu ngạo, bị hủy tư cách đi máy bay là đáng đời.
Hoàng Hựu Quân cùng Lam Linh có chút lo lắng, nếu Lục Trần bị hủy tư cách bay thì khi trở về anh chỉ có thể đi tàu cao tốc.
Quan trọng nhất là Lục Trần đến tham gia thi đấu, nếu không may ảnh hưởng tới tâm trạng của anh, làm sao anh có thể bình tĩnh lại tâm trạng để thi đấu.
“Lục tổng, xin lỗi anh, là tôi mang phiền toái đến cho anh.” Lam Linh áy náy nói.
“Không có việc gì.” Lục Trần lắc đầu, đến mí mắt cũng chẳng muốn mở ra, anh thậm chí còn không thèm đặt chuyện này ở trong lòng.
Hai tiếng sau, máy bay cuối cùng cũng đến sân bay Trung Hải, trái với Hoàng Hựu Quân đang vô cùng lo lắng về chuyện này, Lục Trần ngủ một giấc ngon lành.
Hai ngày nay vì chuyện của Kỳ Kỳ làm anh ngủ không ngon giấc, lúc này ngủ bù một giấc làm tinh thần anh thoải mái hơn nhiều.
Máy bay hạ cánh, Địch Quân cùng Hạ Y vẫn luôn đi theo sau lưng ba người Lục Trần, một vài hành khách muốn xem náo nhiệt cũng tò mò đi theo.
Lam Linh lập tức gọi điện thoại cho người đến đón bọn họ.
Quay đầu lại nhìn hai người Địch Quân cùng Hạ Y, Lục Trần nhớ tới lúc ở trên máy bay hai người này hình như muốn tìm người gây phiền toái cho anh, anh suy nghĩ, rút điện thoại ra gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892231/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.