Vu Lệ cũng cười trào phúng nói: "Lục Trần, anh cho rằng anh là ai, dám chạy đến công ty chúng tôi gây chuyện?"
Lục Trần chẳng quan tâm mọi người, chỉ nhìn chằm chằm Lý Hồng Mai, trầm giọng nói: "Chị Lý, nếu như chị không nói thật, tôi sẽ mặc kệ chị, hơn nữa Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy, chị nhẫn tâm nhìn nó bị người ta bắt nạt, hôm nay chị không xả giận giúp nó, nhất định sẽ mang đến chấn thương trong tâm hồn non nớt của nó, chị phải biết, Tiểu Bảo hiện giờ như tờ giấy trắng, việc này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tương lai phát triển của nó, chẳng lẽ chị muốn khiến nó sau này trưởng thành cũng không có tự tin?"
Nghe được lời của Lục Trần, tinh thần Lý Hồng Mai run lên.
Chồng cô xem như phế rồi, hy vọng duy nhất đời này của cô chính là đứa con trai này, cô còn trông cậy con trai trưởng thành có thể trở nên xuất sắc.
"Ân nhân Lục, Vu Lệ vu oan Tiểu Bảo, nói Tiểu Bảo trộm son môi của cô ta, nhưng Tiểu Bảo thật sự không trộm son môi của cô ta, cô ta bắt tôi thừa nhận Tiểu Bảo là kẻ trộm, trộm son môi của cô ta, tôi không thừa nhận, cô ta đánh Tiểu Bảo, đánh Tiểu Bảo chảy máu mồm, tôi không có cách nào khác đành thừa nhận Tiểu Bảo là kẻ trộm, cô ta thu âm lại, bảo là muốn cầm đưa cho lãnh đạo, muốn đuổi việc tôi." Lý Hồng Mai nói hết đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện.
Vì Tiểu Bảo, cô không quan tâm gì sất, chỉ cần có thể để Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892217/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.