"Khu hồ Cảnh Long, nhưng nhà là Lục Trần mua, bố mẹ và em cháu đến ở cùng." Lâm Di Quân nói.
"Bọn họ cũng ở cùng ư, không phải chật chội quá à?" Từ Phương cười nhạt một tiếng.
Nghĩ thầm xem ra Lục Trần cũng chẳng có bao nhiêu tiền, coi như bốn phòng hai sảnh, cũng chẳng bao nhiêu tiền.
Mấu chốt nhất là, Lục Trần không mua nhà cho một nhà Vương Tuyết, trong lòng bà ta có cảm giác vượt trội không tên.
Không phải lúc trước Lục Trần giả vờ nhiều tiền lắm à, nhưng bây giờ còn không nỡ bỏ mua một căn nhà cho gia đình Vương Tuyết, đâu có thể so với con rể tương lai của bà ta là Hứa Kiệt.
Tuy mấy người Từ Phương đã tới Du Châu nhiều lần, nhưng bọn họ cũng không phải người Du Châu, đương nhiên không biết khu hồ Cảnh Long đều là biệt thự năm mươi triệu trở lên, còn tưởng rằng chỉ là căn hộ bình thường.
"Di Quân này, cả nhà già trẻ ở cùng nhau cũng không tiện lắm. Lúc trước ở Kỳ Giang Lục Trần bỏ ra mấy triệu mua toàn bộ túi xách LV trong cửa hàng cho em, cuối cùng phần lớn lại tặng cho người khác, nếu lúc ấy anh ấy không kích động, lấy mấy triệu đó mua cho dì hai một căn nhà, cũng mua được căn biệt thự nho nhỏ ấy chứ." Vương Uyển cười nhạt nói, trong lời nói đầy ý giễu cợt.
Mấy người Vương Khải cũng nhao nhao gật đầu.
Bọn họ cũng nghe nói chuyện Lục Trần bỏ ra bốn triệu rưỡi mua toàn bộ cửa hàng LV rồi lại tặng hết ra ngoài, lúc ấy tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892213/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.