Bọn người Từ Chính Nghĩa thấy thế, bị dọa hai chân mềm nhũn, không biết làm sao.
"Có hai mươi người thôi, bốn người chia đều đi." Lục Trần nói với Từ Kinh và Thủy Hử Tam Kiệt.
"Chỉ mấy người quê mùa này, một mình tôi cũng đủ rồi." Từ Kinh khinh thường nói.
"Được, vậy thì giao cho bốn người các cậu, một người cũng không được để chạy thoát, ít nhất phải để cho bọn họ không đứng dậy nổi." Lục Trần nói rồi trực tiếp chắn trước đám người Từ Chính Nghĩa.
Ý của anh rất rõ ràng, chính là để cho bọn Từ Kinh không phải phân tâm, có anh ở đó, người nhà của cậu ta không sao.
Có Lục Trần bảo vệ người nhà của mình, Từ Kinh đương nhiên không cần lo lắng, thực lực của Lục Trần cậu ta đã tự mình lĩnh giáo.
Đừng nói là mấy người nông dân này, xem như là mấy người lăn lộn dưới các thế lực ngầm, đến gấp đôi đi nữa, cũng không mang đến cho Từ Kinh chút uy hiếp nào.
Những công nhân này quả thực không ổn, hơn nữa phần lớn cũng đã ba bốn mươi tuổi, sao có thể là đối thủ của người trẻ tuổi như Từ Kinh.
Cho dù trong tay bọn họ cầm vũ khí, cũng chỉ là cậy mạnh lúc đó mà thôi, không qua mấy hiệp, hai mươi người, kể cả Đàm Kỳ Binh, đều nằm trên đất rên rỉ.
Mọi người thấy sức chiến đấu của bốn người khủng bố, đều sững sờ, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Cả sân nhà họ Từ, lúc này ngoài tiếng rên của nhà họ Đàm, căn bản không nghe ra được tiếng động khác.
Bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892203/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.