Khi đến hội sở Thiên Tứ, Lý Hổ thấy Hạ Tri Niên đang cung kính đứng bên cạnh một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên kia nhìn qua thì không có gì nổi bật cả, nhưng không biết vì sao khi người đàn ông trung niên kia nhìn Lý Hổ, Lý Hổ lại cảm thấy một có cỗ áp lực chưa từng có. Đúng vậy, chính là áp lực, một áp lực vô hình khiến cho một đại ca lăn lộn trong thế giới ngầm mười mấy năm như anh ta phải sợ hãi ánh mắt của người đàn ông trung niên kia. “Lý Hổ, vị này chính là Mục tiên sinh, đến từ thủ đô.” Hạ Tri Niên giới thiệu. “Chào Mục tiên sinh.” Lý Hổ tiến lên chào hỏi. Mục tiên sinh đánh giá Lý Hổ, sau đó lấy ra một tấm hình đưa cho Lý Hổ nhìn: “Cậu tìm người trên tấm ảnh này cho tôi, hiện người này đang ở Kỳ Giang, đúng rồi, vợ con của anh ta cũng ở Kỳ Giang, cậu bắt hết tất cả lại cho tôi, làm xong tôi sẽ thưởng cho cậu một trăm triệu.” Lý Hổ nhận lấy tấm ảnh chụp, vừa nhìn thấy người trên hình thì hai mắt hắn ta lập tức sáng lên. Người trong bức ảnh này không phải chính là người trong bức ảnh mà đàn em dưới tay hắn ta cho hắn ta xem sao, nghe nói thằng nhãi này đánh nhau rất được. “Được, trong hôm nay, không, trong vòng một giờ tôi sẽ mang người tới cho ông.” Lý Hổ tự tin nói. Ánh mắt Mục tiên sinh sáng lên, thầm nghĩ chắc chắn Lý Hổ biết tung tích của Lục Trần, nếu không anh ta sẽ không dám tự tin như vậy. Nhưng mà ông ta cũng không nói gì, chỉ gật đầu. “Vậy tôi đi trước làm việc.” Lý Hổ nói, đối với hắn ta, một trăm triệu rất quan trọng, hắn ta có thế lực nhưng lại không có tiền, nếu có một trăm triệu này làm vốn, hắn ta tin rằng chẳng mất bao lâu, tiền tài của hắn ta sẽ vượt qua Ngưu Đại Sơn, trở thành nhà giàu nhất Kỳ Giang. “Đi đi.” Mục tiên sinh chỉ đạo nói. Sau khi Lý Hổ rời đi, Hạ Tri Niên cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Mục tiên sinh, không biết người trên tấm ảnh này là ai?” Mục tiên sinh là ông lớn từ thủ đô xa xôi đến, không tiếc bỏ ra một trăm triệu chỉ để tìm kiếm người trong tấm ảnh này, anh ta không ngạc nhiên mới lạ. “Một người mà cậu vĩnh viễn không thể động vào.” Mục tiên sinh thản nhiên nói. Hạ Tri Niên giật mình, hiếu kỳ nhìn người trong ảnh thêm một cái, tại sao chàng trai trong tấm ảnh này nhìn thấy quen quen nhỉ? “Đi thôi, trước tiên điều tra xem vợ và con của anh ta đang ở đâu, tôi đoán hơn phân nửa là Lý Hổ không thể bắt được anh ta.” Mục tiên sinh nói xong thì đi ra ngoài. Hạ Tri Niên một bên đuổi theo bước chân của Mục tiên sinh, một bên lấy điện thoại ra gọi điện bảo người bên kia đi điều tra tung tích của đám người Lâm Di Quân. …. Lục Trần lại ở lại lần nữa. Không ngoài dự đoán của anh, hơn một tiếng sau, người của Lý Hổ lại tìm đến lần nữa. Hơn mười chiếc ô tô đậu trước cổng nhà Vương gia, hơn một trăm tên lưu manh từ trên xe bước xuống, trong tay mỗi tên lưu manh không cầm ống tuýp thì cầm dao rựa, đây là điển hình của việc thế lực ngầm kéo bè kéo lũ đi đánh nhau. Mấy người Vương gia thấy bọn chúng đến thì bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi. Tất cả những vị khách sợ bị chết oan nên đều lui ra khỏi phạm vi của Vương gia. Hứa Kiệt thấy Lý Hổ tự mình dẫn quân đến đây, trong lòng hoảng sợ, lặng lẽ trốn sang một bên. Trong tình huống như thế này, tất nhiên hắn muốn phân rõ ranh giới với Vương gia, nếu không lát nữa hắn chết như thế nào cũng không biết. Nhất là chuyện này xảy ra là do hắn gọi người đánh người của Lý Hổ, theo lý mà nói, hắn là người có trách nhiệm lớn nhất. Người Vương gia nhìn Hứa Kiệt im lặng trốn sang một bên trong thời điểm quan trọng này, trong mắt đầy vẻ thất vọng. So với Lục Trần, người sừng sững bất động đứng chắn trước mặt bọn họ thì bóng lưng đang lặng lẽ chạy trốn của Hứa Kiệt, nhìn qua giống như một tên hề vậy. Trong lòng Vương Uyển có chút đau đớn, Hứa Kiệt thậm chí bỏ rơi cô ta ở thời điểm này, mặc kệ người nhà của cô ta ở lại còn bản thân hắn thì bỏ trốn một mình, điều này làm cho cô ta vô cùng thất vọng. Thật đúng là vợ chồng là chim cùng rừng, nguy hiểm đến thân ai người đó tự bay. Vương Khải nhìn theo bóng lưng của Hứa Kiệt, trong lòng đã đưa ra quyết định. Ông ta sẽ không giúp hắn cầu xin Lục Trần, cũng sẽ không tìm Lục Trần vay tiền giúp hắn. “Lấy ống tuýp đến cho tôi.” Lục Trần nhìn đám người Lý Hổ, xem ra hôm nay anh không muốn đánh cũng không được, anh nhìn qua thời gian, đám người Đỗ Phi chắc cũng sắp đến nơi rồi. Hơn một trăm người, tuy rằng anh rất mạnh, cũng rất khó đối phó, nhưng may mắn là sân nhà Vương gia không quá lớn, hơn một trăm người này chỉ có thể chia ra từng nhóm nhỏ. Hơn nữa một trăm người này phần lớn đều là mấy thằng nhóc mười bảy, mười tám tuổi, có đứa còn gầy chả khác nào con khỉ, năng lực chiến đầu gần như bằng không. Về điểm này, Lục Trần rất bội phục Đỗ Phi, đàn em dưới tay Đỗ Phi không nhiều lắm, nhưng tất cả đều là loại cao to vạm vỡ, rất ít người thuộc dạng sống bám váy phụ nữ, tùy tiện lôi ra một người cũng có thể đánh nhau. Nếu không thì trước đây, làm sao chỉ với bốn mươi năm mươi người đã khiến Đông Phương Long không dám động thủ. Đó là do Đỗ Phi là một người rất mạnh, người mà cậu ta tuyển chắc chắn phải có chút năng lực. “Anh Trần.” Trên trán Vương Thực có năm mũi khâu, anh ta đưa hai ống tuýp đã được chuẩn bị tốt cho Lục Trần. Lục Trần cầm lấy ống tuýp, thử khua tay, sau đó quay đầu nói với mấy người Vương gia: “Các người đi tìm chỗ trốn đi.” Nhiều người như vậy, cho dù anh có thể đánh nhưng cũng không thể bảo vệ hết được. Anh để cho người Vương gia trốn vào trong nhà, sau đó anh sẽ dẫn đám côn đồ này chạy đi, tuyến đường anh đã nghĩ sẵn rồi, chính là chạy về hướng Du Châu, cố gắng tụ hợp với đám người Đỗ Phi. Hơn một trăm người, cho dù cả đám có là bọn nhãi nhép, nhưng nếu thật sự đánh, anh cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần. Nếu như đối phương bị khí thế của anh dọa sợ thì còn dễ nói, anh chỉ cần đánh gục hơn mười người là có thể dọa bọn họ sợ. Còn nếu như đối phương hoàn toàn không bị khí thế của anh dọa sợ, như đàn ong vỡ tổ lao về phía anh thì anh cũng chỉ có nước chạy mà thôi. Đánh nhau cũng rất mệt đó. Điều quan trọng là trên tay mấy tên côn đồ này đều cầm vũ khí, đao kiếm không có mắt, nếu không may anh bị chọc một phát, vậy là xong đời. Nhưng khi Lục Trần quay đầu lại thì phát hiện ba người đàn ông của Vương gia đều đang cầm ống tuýp đứng sát lại chỗ anh. Ánh mắt của ba người Vương Khải, Vương Tiến cùng Vương Thực đều vô cùng kiên định. Đây là chuyện của Vương gia bọn họ, làm sao bọn họ có thể để một mình Lục Trần gánh vác được. Từ Phương với Vương Uyển do dự muốn nói gì đó, nhưng khi bọn họ nhìn thấy ánh mắt kiên định của ba người Vương Khải, cuối cùng bọn họ lựa chọn im lặng và dẫn theo Vương Quỳnh rút lui. Cho dù bọn họ có vô sỉ đến đâu thì trong giờ khắc này, bọn họ cũng không có can đảm nói để một mình Lục Trần gánh vác. “Bác cả, cậu ba, mọi người lui ra ngoài đi.”Trong lòng Lục Trần đã có kế hoạch, tất nhiên anh sẽ không để cho ba người bọn họ phá hỏng kế hoạch của anh, vì kế hoạch ngày hôm nay, cách tốt nhất là dẫn đám người Lý Hổ rời đi, nếu không thì anh cũng sẽ gặp nguy hiểm. “Tiểu Trần, cháu không cần phải nói gì cả, hôm nay cho dù có liều chết thì chúng ta cũng phải bảo vệ tôn nghiêm của Vương gia.” Vương Khải kiên định nói. “Đúng, chúng ta không thể để cháu chiến đấu một mình.” Vương Tiến nhấc ống tuýp trong tay lên, trầm giọng nói. “Cậu Trần, lúc trước là mẹ với chị anh không đúng, nếu bây giờ còn để cậu một mình chiến đấu vì Vương gia thì Vương gia bọn anh còn là người sao? Cho nên cậu Trần à, chúng ta hãy cùng nhau chiến đấu!” Vương Thực cũng kiên định nói. Nhìn ba người vẻ mặt thấy chết không sờn, trong lòng Lục Trần sững sờ. Anh còn muốn nói điều gì nữa, nhưng phát hiện đối phương chỉ còn cách họ ba mét. “Chuẩn bị chiến đấu.” Trong lòng Lục Trần cười khổ, kế hoạch hôm nay xem ra chỉ có thể tử chiến. Vậy nhìn xem ai hung ác hơn ai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]