Lục Trần nhìn Trương Đạo Nhân chằm chằm, không đoán ra được là vì sao Trương Đạo Nhân lại dám khiêu chiến anh, chẳng lẽ chỉ bằng mấy tên vô dụng ở bên cạnh hắn ta?
"Võ chiến hay là văn chiến? Võ chiến thì chiến như thế nào? Văn chiến thì chiến như thế nào?" Lục Trần nheo mắt.
"Văn chiến có ý nghĩa gì, là đàn ông thì phải võ chiến." Trương Đạo Nhân ngạo nghễ nói.
"Anh chắc chắn mình muốn khiêu chiến tôi sao?” Lục Trần chỉ vào Trương Đạo Nhân rồi lại chỉ vào chính mình, anh nghĩ mãi mà không ra là ai cho Trương Đạo Nhân cái gan đấu võ với anh.
"Không, dĩ nhiên không phải là tôi ra tay, là người nhà họ Trương chúng tôi, anh có dám nhận khiêu chiến hay không?" Trương Đạo Nhân nói.
Trong long Lục Trần xem thường, anh biết chắc Trương Đạo Nhân sẽ nói như vậy.
"Không hứng thú." Lục Trần nói thẳng.
"Đến lúc đó chỉ sợ không phải do anh quyết định." Trương Đạo Nhân cười lạnh nói.
"Anh uy hiếp tôi?" Lục Trần hơi híp tròng mắt lại, nhìn Trương Đạo Nhân đề phòng. Trương Đạo Nhân dám nói như vậy thì hẳn là có chỗ dựa.
Lục Trần dùng chân cũng có thể nghĩ được, để Trương Đạo Nhân có thể uy hiếp được anh, ngoài dùng vợ và con gái anh thì không còn gì khác.
Dám dùng người nhà anh để uy hiếp anh?
Trong mắt Lục Trần lóe lên một tia sát khí không dễ phát hiện.
"Tôi khuyên anh tốt nhất nên đồng ý với tôi, nếu không anh sẽ hối hận." Trương Đạo Nhân cười lạnh nói.
Lục Trần trầm mặc một lúc, đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892132/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.