“Bà Tuyết, đến đây, ngồi đi.” Vương Báo không có khó chơi như trong tưởng tượng, ngược lại lại tỏ vẻ vô cùng ôn hòa nhiệt tình.
Trong lòng Vương Tuyết nhẹ nhàng thở phào một cái, bà ta cũng sợ anh Báo không biết nói đạo lý, bắt ép bà ta trả tiền.
“Cảm, cảm ơn anh Báo, anh Báo, cái kia, mấy ngày này tôi có chút việc bận, có thể dời lại vài ngày rồi mới trả tiền cho anh có được không?” Trong lòng Vương Tuyết vừa thở phào, vừa cẩn thận đề phòng hỏi.
“Có thể chứ, cô gái xinh đẹp này chính là con gái của bà phải không, thật là xinh đẹp đấy.” Vương Báo mỉm cười, ánh mắt cứ như chưa từng rời khỏi thân thể Lâm Di Giai.
Lâm Di Giai cũng là hoa khôi của trường, mỹ nữ giống như Lâm Di Giai, nói thật thì, Vương Báo đã sống hơn ba mươi năm nay, gặp qua rất nhiều nữ nhân, nhưng vẫn chưa từng được thấy.
Lúc đầu hắn đồng ý cho Vương Tuyết vay một triệu, cũng là bởi vì hắn bị thu hút bởi tấm ảnh chụp Lâm Di Giai mà người kia đem đến, Vương Báo mới yên tâm cho Vương Tuyết mượn tiền.
Bình thường các khoản vay nặng lãi ít nhiều cũng sẽ được trả đúng hạn, càng không cần nói đến lãi đẻ lãi quá hạn của các khoản vay lãi cao này.
Hôm nay nhìn thấy người thật của Lâm Di Giai, so với trên ảnh chụp còn đẹp hơn nhiều, Vương Báo chớp mắt đã động lòng.
“Đúng đúng, đây chính là con gái tôi Lâm Di Giai, Di Giai, mau qua đây chào hỏi anh Báo đi.” Vương Tuyết cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892116/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.