Chương trước
Chương sau
“Có những người sợ là cả đời cũng không được chiêm ngưỡng Dạ Minh Châu nhỉ?” Tả Thanh Thành nhìn Lục Trần, trào phúng nói.
Tuy rằng hắn không nhắc tên Lục Trần, nhưng hắn vừa mở miệng, tất cả mọi người hiểu được người mà hắn ám chỉ chính là Lục Trần .
"Lục Trần, vừa nãy nhiều ông lớn kính rượu anh như vậy, chắc chắn anh đã có nhiều trải nghiệm, vậy chắc cũng từng thấy Dạ Minh Châu rồi nhỉ?" Trương Đạo Nhân nói trực tiếp với Lục Trần, ẩn ý không khác gì Tả Thanh Thành.
"Sao, Trương công tử cũng muốn ức hiếp tôi à?" Lục Trần giễu cợt.
"Ai nói vậy chứ, anh chính là người có thể đánh bại cả cao thủ như Hàn Thiên, tôi làm sao dám ức hiếp anh được." Trương Đạo Nhân cười ha hả nói.
"Có dám hay không không quan trọng, quan trọng là, anh thư hỏi xem, mặt của Tả thiếu gia sao lại bầm tím như vậy đi." Lục Trần thản nhiên cười nói.
Mọi người kinh ngạc, lời này của Lục Trần có ý là đến cả Tả Thanh Thành anh còn dám đánh, mà còn đánh cho sây sẩm mặt mày?
Quan trọng nhất là, anh đánh cho Tả Thanh Thành sây sẩm mặt mày, mà vẫn dám tới Tả gia tham gia buổi triển lãm Dạ Minh Châu, có thể thấy được Lục Trần ngạo nghễ đến đâu?
Mặt Tả Thanh Thành tối sầm lại, hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện ba ngày trước bị Lục Trần tát cho 2 cái, còn đánh cho sưng mặt. Không ngờ Lục Trần lại đứng trước mặt mọi người nói ra điều đó, hoàn toàn không cho hắn chút thể diện nào.
“Lục Trần, anh sẽ phải hối hận!” Tả Thanh Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thế nào, Tả thiếu gia lại muốn ức hiếp tôi?” Lục Trần hài hước cười một cái, nói.
Anh biết Tả Thanh Thành nói câu hối hận là có ý gì.
Anh đã điều tra rồi, hai ngày nay có một người tên là Chúc Tiểu Quân, đang ở sau lưng chỉ đạo người của hắn đến siêu thị của anh gây sự, cảnh sát cũng đã nắm bắt toàn bộ hành động của Chúc Tiểu Quân, nhưng suy xét đến hắn là anh vợ của Tả Thanh Thành, cho nên cảnh sát không dám khinh xuất.
Lục Trần cũng không thúc giục bọn họ, anh để cho cảnh sát ra mặt, chỉ là muốn duy trì tiếp trật tự, ổn định cục diện, không muốn cho mọi chuyện phát triển đến bước không thể cứ vãn.
Biện pháp duy nhất có thể giải quyết vấn đề, chỉ có một, đó chính là phải làm cho Tả Thanh Thành cảm thấy sợ hãi, làm cho hắn không dám khinh thường, trêu chọc đến Lục Trần anh.
Cho nên vở kịch lớn thực sự chính là buổi tối ngày hôm nay.
“Có phải anh cho rằng báo cảnh sát rồi, thì sẽ không có ai dám đến siêu thị của anh gây sự nữa phải không?” Tả Thanh Thành nhìn Lục Trần, cười nhạo nói.
Lục Trần cười không nói, trên thực tế anh sẽ không yêu cầu Hứa Tả Quân làm cái gì, anh không muốn làm cho Hứa Tả Quân khó xử.
Nhưng nếu anh thật sự muốn Hứa Tả Quân giải quyết Chúc Tiểu Quân, Hứa Tả Quân chắc chắn sẽ đứng về phía anh.
Nhưng đó không phải là cách có thể giải quyết triệt để vấn đề.
Trừ phi Tả Thanh Thành nhận thua.
“Cậu chủ, ông chủ bảo cậu đi lấy Dạ Minh Châu đến cho mọi người cùng giám định và thưởng thức.”
Ngay lúc đó, quản gia nhà họ Tả đã đi tới, nói với Tả Thanh Thành.
Tả Thanh Thành gật đầu, nói với Lục Trần: “Chuyện của chúng ta ngày mai nói tiếp, tối hôm nay tôi để anh thấy được cái gì gọi là Dạ Minh Châu chính cống.”
“Vậy sao? Chỉ sợ anh khiến chúng tôi phải thất vọng thôi.” Lục Trần cười nói.
“Anh nghĩ nhiều rồi, hai viên Dạ Minh Châu của nhà chúng tôi chắc chắn là hai viên Dạ Minh Châu cổ xưa nhất trên toàn thế giới, làm sao có thể khiến cho người ta thất vọng?” Tả Thanh Thành cũng cười đáp lại.
“Ý của tôi là, đồ vật có tốt hơn nữa, cũng phải được nắm chắc trong tay mình, thì mới là đồ tốt thực sự.” Lục Trần nói có chút ám muội.
Tả Thanh Thành ngẩn ra, không hiểu ý của Lục Trần.
Nhưng lúc này không còn thời gian đi suy đoán tâm tư của Lục Trần, hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó ngạo nghễ cùng với quản gia rời đi.
Tả Thanh Thành đi vào tầng hầm bí mật dưới lòng đất của tập đoàn Vân Phi, nơi này bình thường đều dùng làm nơi ký gửi đá quý, người bình thường tuyệt đối không được vào, cũng không có quyền vào.
Hai viên Dạ Minh Châu lần này, chính là mấu chốt để tập đoàn Vân Phi một lần nữa vực dậy, hơn nữa, xem không khí hôm nay, cũng tương đương với thành công rồi.
Bốn gia tộc lớn, Tạ Vĩ Hào cùng với rất nhiều ông lớn đều đến đây, có thể nói là đã rất nể mặt Tả gia rồi.
Lát nữa chỉ cần lấy Dạ Minh Châu ra cho mọi người cũng giám định và thưởng thức, buổi tiệc tối hôm nay coi như là thành công.
Tả Thanh Thành mang theo tâm trạng hưng phấn, đi xuống tầng hầm, đi về hướng tủ két cất giữ Dạ Minh Châu.
Lần trước hắn đã thua mất nguồn cung đá thô vào tay Châu Tuân Phi, Châu Tuân Phi lại thua vào tay Lục Trần, khiến cho tập đoàn đá quý Vân Phi của hắn lâm vào nguy cơ mà trước nay chưa từng có.
Hôm nay, hắn nhất định phải khiến cho tập đoàn Vân Phi một lần nữa vực dậy từ trong tay mình.
Tả Thanh Thành lấy chìa khóa két ra, tâm trạng mong chờ lại phấn khích, hắn mở két.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cả người hắn như ngây dại.
Trong két không hề có Dạ Minh Châu, mà chỉ có duy nhất một tờ giấy.
Tả Thanh Thành mặt tái nhợt, hai viên Dạ Minh Châu này không chỉ đơn giản là cơ hội trở mình của tập đoàn Vân Phi, mà còn là đồ vật mà tất cả các ông lớn đều đang chờ để giám định và thưởng thức.
Nếu như không đem được Dạ Minh Châu ra, có thể tưởng tượng, quan khách ở trong hội trường sẽ nghĩ gì.
Chắc chắn sẽ cho rằng Tả gia nhà hắn vì muốn tạo dựng thanh thế, mà lừa tất cả mọi người.
Lừa gạt mọi người thì cũng thôi đi.
Nhưng hôm nay Tạ Vĩ Hào, các nhân vật lớn cùng với chủ nhân của các gia tộc lớn đều đến rồi, còn là do Tả gia hắn đích thân mời đến.
Nếu như lừa gạt bọn họ, nghĩ thôi cũng đủ biết, từ nay về sau, còn ai dám tin tưởng Tả gia nữa?
Còn ai dám nâng đỡ?
Đây thật sự là một đòn chí mạng!
Mất một lúc Tả Thanh Thành mới hồi phục lại tinh thần, lấy tờ giấy trong két ra, nhẹ nhàng đọc lên.
“Đây chỉ là bài học nho nhỏ dành cho anh cùng với Tả gia, lần sau nếu còn ức hiếp tôi, thứ mất đi không phải chỉ là Dạ Minh Châu, mà sẽ là thứ mà nếu mất đi rồi Tả gia các người không thể chống đỡ nổi.”
Đây là nội dung ghi trên tờ giấy, đọc xong mấy chữ này, sự tức giận trên mặt Tả Thanh Thành đã lên đến đỉnh điểm.
Nghĩ đến nội dung cuộc trò chuyện khi nãy, nếu hắn còn không biết là ai làm, vậy thì hắn quá ngu xuẩn.
“Đậu má Lục Trần, tao đéo để yên cho mày đâu!” Tả Thanh Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cậu chủ, Dạ Minh Châu đâu, các ông lớn và mọi người còn đang chờ cậu đó.” Bắt gặp cậu chủ nhà mình vẻ mặt hằm hằm phẫn nộ đi ra, quản gia nhíu mày, cẩn thận hỏi.
“Bị trộm mất rồi.” Tả Thanh Thành lạnh giọng nói.
“Cái gì? Sao có thể chứ, chỉ có cậu chủ mới có chìa khóa tủ két, hơn nữa toàn bộ quá trình đều được camera giám sát, ai có thể vào được chứ?" Quản gia ngẩn ra, không thể tin được hỏi.
“Bây giờ tôi lập tức đi xem camera giám sát.” Tả Thanh Thành không có tâm trạng nói chuyện, đi về phía phòng giám sát, hắn vô cùng thắc mắc, Lục Trần làm thế nào trộm Dạ Minh Châu đi được.
Phòng giám sát của tập đoàn Vân Phi rất lớn, bên trong bình thường cũng có đến hơn hai mươi nhân viên chuyên trách, nhưng khi Tả Thanh Thành mở cửa phòng giám sát ra, chỉ thấy hơn hai mươi nhân viên bên trong, người nào người nấy đều đang hôn mê trên ghế.
Mặt Tả Thanh Thành méo xệch đi, hắn lên xem xét camera, mới phát hiện cả hệ thống giám sát đều bị người khác phá hỏng toàn bộ, hoàn toàn tra không ra được tần số hình ảnh gì.
“Lục Trần, mày trốn không thoát đâu!" Tả Thanh Thành cũng không xem camera tìm chứng cứ, chỉ dựa vào tờ giấy vừa mới thấy kia, hắn đã dám khẳng định là Lục Trần trộm mất Dạ Minh Châu của nhà hắn.
Hắn tức giận hừ một tiếng, sau đó nhanh chóng đi về phía đại sảnh.
Hắn nhất định phải bắt lấy Lục Trần, bắt cho anh trả lại Dạ Minh Châu , đồng thời còn muốn làm cho anh phải ngồi tù.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.