Thấy Trương Đạo Nhân nửa đường trở về, tất cả mọi người đều bất ngờ.
"Trương thiếu gia, sao anh chưa mời rượu đã quay về rồi?" Sở Kiều Chí không hiểu hỏi.
Mọi người cũng đều nhìn Trương Đạo Nhân khó hiểu.
Trương Đạo Nhân hơi xấu hổ, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, giải thích cho mình: “Cha tôi nói mấy người Tạ Thư Kiệt đang bàn chuyện quan trọng, bảo tôi lát nữa sang kính rượu sau."
Thì ra là thế.
Mọi người khẽ gật đầu, đúng là mấy nhân vật lớn trên thành phố đang bàn chuyện gì đó.
"Này, nhìn bọn họ nói chuyện nghiêm túc như vậy, lẽ nào sắp thi công dự án mới?" Sở Kiều Chí nói.
"Không phải, hình như tôi nghe được bọn họ đang bàn chuyện về tên cướp ngân hàng ba ngày trước." Trương Đạo Nhân lắc đầu nói.
"Này, nghe nói vụ án cướp ngân hàng ba ngày trước, tại hiên trường có hơn hai mươi con tin bị bọn cướp bắt giữ, cảnh sát cũng không thể làm gì, cuối cùng là một vị anh hùng vô danh đã chủ động làm con tin đi theo đám cướp đó để đổi hai mươi con tin an toàn trở về. Nếu không thì cũng không biết hậu quả sẽ thê thảm cỡ nào." Trần Tiểu Băng nói, nhất là khi nhắc đến người anh hùng vô danh đó thì mắt cô ta sáng lên.
"Tôi còn nghe nói, cuối cùng vị anh hùng đó đã quét sạch ổ cướp, đánh bị thương hết mấy tên cướp. Chờ khi cảnh sát chạy tới thì cả bọn đã bị đánh nằm dài ra đất rồi." Trần Sơ Nhiên cũng nói.
"Đúng vậy, nghe nói vị anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892102/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.