“Anh Lục, lần này thật sự may mắn khi có anh, nếu không, chúng tôi không biết đến bao giờ mới có thể bắt được bọn cướp này. Một ly này tôi kính anh.”
Tại nhà ăn cục cảnh sát, hai người Hứa Tả Quân và cả chỉ huy Lưu đang chiêu đãi Lục Trần.
Lục Trần giúp bọn họ việc lớn như vậy, chắc chắn là Hứa Tả Quân phải mời Lục trần ăn một bữa cơm rồi.
Có điều, hôm nay họ rất nhiều việc, ông ta chỉ có thể chiêu đãi Lục Trần một bữa nhỏ ở nhà ăn trước.
“Hứa cục trưởng nói quá lời rồi, trừ hại cho dân chúng, chính là nhiệm vụ của mỗi công dân, tôi cũng chỉ làm việc tôi nên làm mà thôi.” Lục Trần và Hứa Tả Quân chạm ly, khiêm tốn cười nói.
Chỉ huy Lưu cũng đang kính rượu Lục Trần, tròng lòng anh ngoài bái phục Lục Trần ra, thực sự không biết nói gì hơn.
Khi ba người vừa ăn cơm xong, thì thấy Trần Tịnh cầm một cái bảng đứng chờ ở bên ngoài.
“Hứa cục trưởng, điều tra ra rồi, đám người này đúng là băng cướp Uông Dương từ Hong Kong tới đây. Người tên Hồng Binh kia là kẻ đứng đầu bọn cướp, khoảng thời gian trước bọn họ mới phạm tội ở Hong Kong, chắc là bị cảnh sát bên Hong Kong ép đến đường cùng, bỏ chạy tới Trung Quốc. Trần Tịnh lôi ra tấm ảnh chụp đám người đầu trọc ở trong cái bảng cứng, giới thiệu từng người với Hứa Tả Quân.
“Đúng rồi, Lưu Tử Tu này không phải là một đám với bọn họ sao?” Lục Trần nhìn thấy người lúc trước từ cửa biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892097/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.