Nghe những lời của Trương Sinh Kiều, Lục Trần nhướng mày và nhìn sang Trương Sinh Kiều. Anh rất tò mò, ông già sẽ dùng phương pháp gì để buộc anh ta ra mặt. Trần Quang Hưng và Trần Dương nhìn Lục Trần, đôi mắt họ ánh lên vẻ khó hiểu. Họ có thể chắc chắn rằng trong số bốn gia đình lớn, chỉ có nhà Trần của họ biết thân phận thực sự của Lục Trần. "Quyền hợp tác với Công Nghệ Di Kỳ tôi không cần, ông đổi cái khác đi." Trần Dương lắc đầu và trực tiếp từ chối lời đề nghị của Trương Sinh Kiều. Đùa à, Trần gia và Công Nghệ Di Kỳ đã hoàn thành được dự án hợp tác gần 10 tỷ. Dù là Trương gia, Tả gia và Lưu gia có uy hiếp Lục Trần, cho bọn họ chút lợi nhuận, liệu được bao nhiêu chứ? Chỉ có một miếng bánh. Trần gia đã lấy đi hợp đồng gần 10 tỷ, phần còn lại chỉ còn một khoản lợi nhuận nhỏ mà thôi. Vả lại, Trần gia và Lục Trần đang có mối quan hệ hợp tác. Nếu ông ấy chấp nhận điều kiện của Trương Sinh Kiều, đây không phải là vả vào mặt Lục Trần sao. "Vậy ông muốn gì?" Trương Sinh Kiều hỏi. "Miếng đất ở khu mới Lục Đảo." Trần Dương nói. Lục Đảo là khu mới khai thác mà Trương gia đã giành được. Nó có tổng vốn đầu tư hơn 3 tỷ. Tương lai nếu kinh doanh tốt, nó sẽ kiếm được rất nhiều tiền. "Được, quyết định thế đi." Trương Sinh Kiều đồng ý mà không cần suy nghĩ, bởi vì ông ta hoàn toàn tin tưởng vào cao thủ mà ông ta mời đến. Mọi người vây quanh, tò mò về vụ cá cược lớn của hai vị lão gia, kết quả cuối cùng sẽ ra sao. Nhưng chỉ trong tích tắc, Trần Dương lại nuốt lời: "Quyết cái gì mà quyết, tôi đã đồng ý lấy Sơ Nhiên ra cược đâu. Nếu nhà ông đã lấy miếng đất ở Lục Đảo ra cược, tất nhiên Trần gia chúng tôi cũng phải đưa ra phần thưởng tương đương rồi. Ông thích miếng đất nào của nhà họ Trần chúng tôi, hãy nói đi. " Trần Dương không ngốc, Trương Sinh Kiều rất tự tin, vậy thì người Hàn Thiên mà ông ta mời tới chắc chắn rất mạnh. Nếu đệ tử của ông mà thua, vậy là hủy hoại hạnh phúc của cháu gái mình rồi? "Ông già này, từ bao giờ mà ông tính toán so đo quá vậy? ông hãy tự tin lên một chút được không?" Trương Sinh Kiều nói một cách khêu khích. Trần Dương cau mày, Trương Sinh Kiều thì cứ kích bác, mà ông thì không nắm chắc phần thắng. "Sơ Nhiên à, ông của cháu đúng là con rùa rụt cổ." Trương Sinh Kiều quay sang Trần Sơ Nhiên cười nói. Ông đã nhìn Trần Sơ Nhiên lớn lên và luôn thích Trần Sơ Nhiên, ông thậm chí còn coi Trần Sơ Nhiên là cháu gái của mình, vì vậy lần này, ông muốn buộc Trần Dương phải gả Trần Sơ Nhiên cho cháu trai của mình. "Ông ơi, con tin vào ông và tin vào sức mạnh của tất cả các sư huynh." Bị Trương Sinh Kiều khêu khích, Trần Sơ Nhiên cảm thấy hơi khó chịu. Cô không thể để người ngoài xem thường ông mình được. Cô tin rằng nếu ông của cô không đồng ý với điều kiện của Trương Sinh Kiều ngày hôm nay, thể diện của ông cô chắc chắn sẽ bị mất hết. Và với tính cách của Trương Sinh Kiều, sau khi ra ngoài ông ta chắc chắn sẽ truyền ra ngoài, càng khiến cho ông nội mình không ngẩng đầu lên được. "Được, tôi đồng ý." Trần lão gia dĩ nhiên không muốn bị nói là con rùa, ông cũng là một người kiêu ngạo. Cùng với sự thuyết phục của cháu gái, ông đã thẳng thừng đồng ý với điều kiện của Trương Sinh Kiều. Điều quan trọng nhất là ông không tin rằng các môn đệ của mình sẽ thua kém người khác. "Ha ha ha, đây mới là người dũng cảm tiến lên chiến trường Trần Tiên Phong chứ.", Trương Sinh Kiều gian kế đã đạt, ông cười ha ha nói. Mọi người đều tò mò khi thấy hai lão gia đã chốt bàn cược, Mặc dù họ không hiểu võ thuật, nhưng vẫn rất thích xem. "Trần lão gia đã bị lừa rồi." Lục Trần nói bên cạnh Trần Quang Hưng. "Ý Cậu Trần là người tên Hàn Thiên đó rất lợi hại?" Trần Quang Hưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Thiên và hỏi. "Ừm, các đồ đệ của ông ấy hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta." Lục Trần gật đầu, khí phách của Hàn Thiên ổn định, phần dưới ổn định và mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, nhìn là biết đây là một võ thuật viên đích thực. Người tầm thường sao có thể đánh lại anh ta chứ! Vâng, trong mắt anh, những người đồ đệ của Trần Dương không khác gì những người bình thường. Nếu họ là những chiến binh thực sự lợi hại, khí phách sẽ không bị rối loạn được Lục Trần kết luận rằng dù họ cùng nhau ra tay cũng chưa chắc là đối thủ của Hàn Thiên. "Hứ, sao anh dám kết luận rằng sư huynh của tôi không phải là đối thủ của người đó?" Trần Sơ Nhiên nghe những lời của Lục Trần, không phục mà nói. Trận chiến này liên quan đến hạnh phúc đời cô mà, làm sao có thể thua được chứ Lục Trần mỉm cười và nói: "Tôi đoán thôi." Trần Sơ Nhiên trợn tròn mắt và không muốn nói gì với Lục Trần, nhưng ông nội và cha cô rất ngưỡng mộ Lục Trần, cô cũng không thể làm gì quá đáng được. "Tất nhiên, nếu cô không muốn cưới Trương Đạo Nhân, cô có thể nhờ tôi giúp đỡ." Thấy Trần Sơ Nhiên có vẻ tức giận, Lục Trần mỉm cười nói nhẹ. "Anh giúp tôi ư? Nếu các sư huynh của tôi không ai là đối thủ của Hàn Thiên, thì anh làm sao đánh lại anh ta? Lỡ như anh bị người ta đánh cho tàn tật, Trần gia chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu." Trần Sơ Nhiên cảm thấy hơi khinh bỉ. Nhưng cô vẫn cố kiểm soát giọng nói và cách nói của mình. Lục Trần mỉm cười và không nói gì, nhưng đôi mắt của Trần Quang Hưng sáng lên và hỏi, “Cậu Lục đã từng học võ à?" "Tôi đã học được một vài năm khi còn nhỏ." Lục Trần nói với sự dè dặt. "Được thôi, xem như tôi chưa hỏi gì cả." Trần Quang Hưng mỉm cười. Lục Trần chỉ mới học được vài năm, và anh đã học nó khi còn nhỏ. Ông cũng không ôm hy vọng nữa. Các đồ đệ của cha ông đã luyện tập với cha ông trong nhiều thập kỷ. Nếu họ không phải là đối thủ của Hàn Thiên, thì Lục Trần càng không thể là đối thủ của người ta. Chẳng mấy chốc mọi người đã tản ra để chừa lại một khoảng sân, Trương Sinh Kiều ra hiệu, Hàn Thiên liền bước vào trung tâm của khoảng sân trống. Anh ta tự hào liếc nhìn những người đồ đệ của Trần Dương. Với ánh mắt khinh bỉ, anh ta nheo mắt nhìn lên trời , không hề xem bọn họ ra gì. Trần Dương và những người khác thấy thế, trong lòng cảm thấy hơi tức giận. Hàn Thiên thật sự rất kiêu ngạo. Nếu hôm nay không đánh bại anh ta, thì Trần gia sẽ cảm thấy rất xấu hổ. "Người này thật không đơn giản. Sau khi con lên, trước tiên hãy tìm hiểu căn nguyên của anh ta." Trần Dương nói với đệ tử đầu tiên ra sân. Đây không phải là một ván định thắng thua. Trương Sinh Kiều cũng nói rằng những người đệ tử của ông có thay phiên nhau đánh Hàn Thiên. Vì hạnh phúc của cháu gái ông, ông ta không thể thất bại. Vì vậy, dù thay phiên nhau đánh có chút hơi ô nhục, ông ta cũng không quan tâm. Trận đầu tiên ông để tam đệ tử của mình ra đấu, chứ không phải người mạnh nhất là đại đệ tử, vì để kiểm tra Hàn Thiên có thực sự mạnh hay không, để khi đại đệ tử đi lên, cũng có thể một chiêu mà hạ gục hắn. "Sư phụ, yên tâm, dù con không phải là đối thủ của hắn ta, con cũng sẽ không để hắn thắng dễ dàng đâu." Tam đệ tử của Trần Dương tự tin nói, và bước đến chỗ Hàn Thiên vẫn đang kiêu ngạo nhìn lên trời. "Tôi là ..." Tam đệ tử của Trần Dương tiếp cận Hàn Thiên và nắm chặt tay, chuẩn bị tự giới thiệu. "Không cần nói nhiều, anh đã sẵn sàng chưa, tôi ra tay đây." Hàn Thiên chậm rãi nhìn Tam đệ tử của Trần Dương và nói một cách thờ ơ. "Hừ, Hoang đường!" Khuôn mặt của Tam đệ tử của Trần Dương thật khó coi, giương một cú đấm nhằm vào đầu của Hàn Thiên. Tốc độ anh ấy rất nhanh, với sức mạnh to lớn, nhưng vô dụng, một cú trúng mặt Hàn Thiên. Nhưng ngay sau đó…. Bốp! Hàn Thiên giành quyền chủ động, một đấm giáng thẳng vào ngực Tam đệ tử của Trần Dương, người xem hô lên một tiếng, cơ thể to lớn của cậu ta văng ra xa hơn hai mét.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]