Hoắc Tư Vĩ bị bắt lôi ra ngoài, anh khó khắn lắm mới nói câu cuối: "Vợ em đẹp lắm! "
Tiểu Hà và Mộc Lan cười khúc khích. Thằng bố vừa bị lôi ra thì thằng con hí hửng chạy vào: "Mama con vừa nghe tiếng papa la thảm thuơng lắm." - Thằng bé mặc vest đen đeo nơ tóc chải chuốt chạy lon ton nhìn vừa ra dáng quý tử, vừa trông như hòn kẹo biết đi
Mộc Lan thấy thằng bé chạy vào liền đưa lời khen: "Nhóc Minh đẹp trai ghê ta, không biết giống mama hay giống papa đây? "
Tiếu Minh khoanh tay bĩu môi: "Tất nhiên con giống mama rồi, papa xấu vậy ai thèm chứ..."
Tiểu Hà nghe xong chỉ biết lắc đầu cười xoa đầu thằng bé. Tiếu Minh chợt nhớ điều gì liền nói nhỏ với Tiểu Hà và Mộc Lan: "Mà hôm nay bạn Ruby xinh lắm nha..."
Mộc Lan liền nhéo má thằng bé: "Thằng nhóc này cũng lanh lắm nha!"
Bữa tiệc bắt đầu, Tiểu Hà khoác tay ông Chu bước vào lễ đường, phía trước là Tiếu Minh và Ruby tung hoa, mọi người xung quanhvỗ tay nồng nhiệt. Hoắc Tư Vĩ vừa vui vừa hồi hộp. Ông Chu đến đưa tay Tiểu Hà cho Hoắc Tư Vĩ nói: "Tôi mất 18 năm để dạy Tiểu Hà lớn khôn, nhưng chỉ mất 18 giây trao nó cho người khác, tôi không mong cậu cho nó tiền bạc, chỉ mong rằng ngày mà cậu hết thương con gái tôi hãy gọi cho tôi, tôi sẽ đến đón nó về."
"Dạ, con sẽ không làm ba thất vọng." - Hoắc Tư Vĩ đáp lại, giữ chặt lấy tay Tiểu Hà nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ho-hoac-bien-thai/3135995/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.