Ngô Đình Khải khẽ cười nói: “Tôi biết chứ, tôi tới đây là để tìm người.”
Tên lính canh giữ trừng mắt, tức giận quát nạt: “Mau đi đi, ở đây không có người mà anh muốn tìm.”
Đùa hả, thân phận của mấy người bên trên đều rất bí ẩn, ngay cả lính canh giữ như bọn họ mà cũng không được phép biết, huống chi là người trước mặt.
Khiết Nhan liền vẫy tay với đám binh sĩ canh giữ đang ở xung quanh đi tới, lớn tiếng nói: "Chú ơi, cháu xin lỗi ạ, chúng cháu đi nhầm chỗ rồi."
Nói xong, cô nhóc lập tức cúi đầu nói nhỏ vào tai Ngô Đình Khải: "Mình mau đi thôi cha!"
“Mấy chú này hung dữ quá à, nếu mà còn không đi nữa thì bọn họ sẽ đánh cha đó.”
Lúc đầu Ngô Đình Khải còn hơi sững sờ, sau đó bèn bật cười.
Ôi, con gái cục cưng của anh thật là lanh lợi.
“Haha, cục cưng nhỏ ơi, nhưng mà bọn này thì lại không dám đánh cha của em đâu.”
Đúng lúc này, một giọng nói rất dễ chịu của phụ nữ chợt xuất hiện trước mắt Ngô Đình Khải.
Khi đám lính canh nghe thấy giọng nói này, da gà da vịt ngay lập tức thi nhau nổi lên.
Trong số những người trong phòng thì người phụ nữ xinh đẹp này chính là người hung ác và tàn nhẫn nhất.
Đám lính canh tránh sang một bên ngay lập tức, cấp trên cũng đã lên tiếng rồi, vậy thì sẽ không còn chuyện gì liên quan gì đến bọn họ nữa.
Khiết Nhan cho rằng giọng của mình đã rất nhỏ rồi, nhưng không ngờ vẫn bị người dì xinh đẹp này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-bim-sua-chien-than/311737/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.