Trong chớp mắt, vẻ mặt Ngô Đình Khải đen lại.
Hay lắm, tôi thấy ông là người già nên lễ phép với ông.
Còn ông thì tốt rồi, lờ tôi đi lại con trêu chọc con gái bảo bối của tôi.
Ngô Đình Khải lạnh lùng nói: "Đi ra!"
Vẻ mặt anh lạnh lùng, trong mắt thoáng qua sát khí.
Cho dù ông có là cao thủ võ đạo mạnh thế nào đi nữa, nếu dám mơ ước con gái của tôi, tôi có thể giết chết ông ngay lập tức!
Ông cụ thay đổi sắc mặt, ông ta biết Ngô Đình Khải rất mạnh.
Chẳng qua là ông ta không ngờ rằng trên người Ngô Đình Khải lại có sát khí nồng như vậy.
Người này quả thật không đơn giản!
Trên mặt ông cụ lại là nụ cười, ông ta lúng túng cười nói: "Đừng nóng nảy, cậu nghe tôi nói xong đã!"
Ông cụ cười nói: "Ban nãy tôi đã thấy toàn bộ quá trình cậu thi đấu ở bên trong."
"Tôi vốn muốn nhận cậu làm học trò, nhưng thấy cậu đã luyện xong bộ sách võ thuật, tôi nghĩ đây cũng chỉ là mong ước của tôi thôi."
"Sau đó tôi nhìn kỹ thì phát hiện con gái của cậu thích hợp làm truyền nhân của phái Vô Tướng so với cậu hơn."
Nói tới đây, ông ta lúng túng cười một tiếng, nói: "Này cậu em, cậu xem con gái của cậu có thể làm học trò của tôi hay không?"
Cậu em?
Anh?
Ngô Đình Khải nhìn kỹ ông cụ một cái, ông già này không thấy mất mặt à?
Ai là cậu em của ông ta?
Huyết Đồ ở một bên nhìn, khóe miệng không nhịn được co quắp.
Ông già này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-bim-sua-chien-than/311734/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.