“Tới đây!” Ông Trần gọi một người tới: “Đưa bình sứ này cho Tư Hoàng.”
Cảm giác thế cục dần dần mất kiểm soát, trong lòng ông Trần từ từ tàn nhẫn.
Ông ta nhìn bóng dáng Trần Tư Hoàng sát mép võ đài, trong lòng có hơi không nỡ.
Nhưng mà dù tiếc đến đâu, cũng không thể để danh tiếng nhà họ Trần bị hủy.
Sát mép võ đài.
Nhìn bóng dáng kiêu ngạo trên võ đài kia, Trần Tư Hoàng cắn răng, trong đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Anh ta sợ hãi.
Trần Tư Hoàng sợ hãi.
Anh ta vừa nãy đã nhìn thấy hết mọi thứ xảy ra bên mép võ đài.
Vừa rồi trọng tài vừa mới nhảy xuống võ đài, Ngô Đình Khải này đã đi tới bên cạnh A Trang.
Trong khoảnh khắc Ngô Đình Khải tiếp cận A Trang, anh ta còn cảm thấy vui mừng, cho rằng Ngô Đình Khải ra tay bừa sẽ bị A Trang đánh.
Nhưng mà hiện thực là tốc độ Ngô Đình Khải nhanh đến mức A Trang cũng không phản ứng kịp, đến mức A Trang bị đá bay một phát.
Tốc độ Ngô Đình Khải quá nhanh, nếu không phải anh ta đứng bên cạnh, anh ta mãi mãi cũng không cảm giác được tốc độ đó khủng bố đến đâu.
Nhìn Ngô Đình Khải khiêu chiến trên võ đài, Trần Tư Hoàng siết chặt hai quả đấm, không dám bước ra, không dám đi lên võ đài.
Anh ta đấu tranh, một bên là sự sợ hãi không kìm nén được trong đáy lòng, một bên là vinh dự của gia tộc, rốt cuộc nên chọn cái nào?
Đúng lúc này, một giọng nói giải cứu anh ta từ trong sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-bim-sua-chien-than/311720/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.