Mọi người đều nhìn Ngô Đình Khải như nhìn một tên ngốc, đúng là tự tạo nghiệt không thể sống mà!
Dựa vào đâu mà một người bình thường lại còn nghèo mạt như anh lại dám lên mặt với cả trùm xã hội đen vậy?
Mọi người khinh thường nhìn Ngô Đình Khải, bản thân anh đã chán sống rồi thì thôi đi, vậy mà còn muốn lôi theo đứa nhỏ cùng chịu tội.
Bây giờ hai người họ chắc là không còn lối thoát nào nữa rồi.
Còn Ngô Đình Khải dường như không nghe thấy, vẫn như chốn không người mà tiếp tục nói chuyện với Khiết Nhan.
Khiết Nhan lớn tiếng: “Cha ơi, cái người một mắt kia chính là người xấu đó, ông ta thật là xấu xí.”
Ngô Đình Khải nhỏ giọng: “Đừng sợ, để cha qua nói lý lẽ với ông ta nhé!”
Khiết Nhan phấn khích vung nắm đấm nhỏ, nói to: “Cục cưng không thèm sợ ông ta đâu!”
Ngô Đình Khải cười ha ha rồi cất bước tiến về phía Độc Nhãn Long.
Lúc anh nhìn Khiết Nhan và Lý Như Ý, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười ấm áp như gió xuân, nhưng khi vừa quay đi, anh lại mang gương mặt lạnh lùng vốn có.
Vẻ mặt hờ hững của anh như thể không để tâm đến mọi thứ trên đời.
Trong mắt của người khác, biểu tình này của anh chính là cố ý làm màu.
Lúc Ngô Đình Khải lướt qua người bọn họ, ai nấy đều đảo mắt liên tục.
Anh cứ giả vờ tiếp đi, đến lúc này rồi mà còn làm màu, để xem lát nữa anh sẽ quỳ xuống kêu cha gọi mẹ như thế nào.
Trong suy nghĩ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-bim-sua-chien-than/311692/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.