“Phì!”
“Phụt!”
“Ha ha ha ha!”
“Mẹ nó, cười chết tôi rồi!”
“Mẹ nó, không phải tên nhóc này đi ra quán net chép mấy bộ phim quê mùa về chứ?”
Sau khi cả đại sảnh trôi qua khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi thì lập tức cười rộ lên.
“Tôi thấy anh ta nhịn lâu như vậy, còn tưởng là anh ta muốn nói cái gì, chỉ vậy thôi?”
“Tôi cũng vậy, tôi còn tưởng anh ta sẽ khóc cầu xin cậu ấm nhà họ Trương để lại chút mặt mũi cho anh ta!”
“Anh ta định dùng cách này để trả thù tôi, muốn tôi cười chết sao?”
Ngô Đình Khải nghe bên tai những tiếng cười suồng sã này thì nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái rồi nói: “Ếch ngồi đáy giếng!”
Lữ Minh Nhạc cười lớn: “Đừng nói mười tỷ, tấm thẻ của anh có mười vạn không?”
Lúc này, một cậu ấm trêu chọc, nói: “Cậu Lữ, anh đừng đề cao anh ta quá, ha ha!”
Vừa dứt lời, mọi người lại cười lớn.
Cho dù là Trương Cảnh Hàn cố gắng bình tĩnh thì trong mắt cậu ta vẫn ngập tràn sự sảng khoái.
Lúc này, tiếng của ông Tạ vang lên: “Bà ơi, tỷ phú thành phố Thục, anh Kỷ đến rồi, nói đến gặp con rể nhà chúng ta!”
Vương Minh Ngọc và Giang Uyển Quân đồng thời đứng dậy, đồng loạt nhìn ra cửa lớn.
Vương Minh Ngọc nhìn Giang Uyển Quân, cười lạnh lùng, nói: “Ngoại trừ Bàng Phúc Thịnh của nhà chúng ta thì anh Kỷ còn quen biết ai ngồi ở đây đâu?”
Bàng Phúc Thịnh xuất thân không tầm thường, còn là con nhà võ, đúng là có tư cách này.
Giang Uyển Quân cười lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-bim-sua-chien-than/311659/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.