Liễu Vân Yến lắc đầu loại bỏ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Cô ta cố rặn một nụ cười mỉm trên khuôn mặt cứng đờ: “Nếu đã vậy, tôi đưa hai người đi dạo trung tâm thương mại được chứ? Tôi khá quen thuộc nơi này, vừa hay có thể dẫn đường cho hai người.”
“Đúng rồi, bên này là khu vực làm việc của công ty chúng tôi, đối diện mới là trung tâm thương mại.”
“Hả?” Lý Như Ý nghe cô ta nói vậy thì có hơi ngạc nhiên, đồng thời trên mặt cô lóe lên vẻ ngại ngùng.
Mấy năm nay cô ăn mặc cần kiệm, rất ít đến những trung tâm thương mại lớn để mua sắm. Không ngờ là lần đầu tiên đến lại đi nhầm cửa.
Ngô Đình Khải thấy Lý Như Ý hơi mất mát, vòng tay lên bả vai cô ấy, cười nói: “Đi thôi, muốn mua gì thì nói với anh, anh dắt em đi lĩnh hội câu tiêu tiền như nước!”
Giọng điệu anh dí dỏm, vẻ mặt vui cười, nháy mắt làm cho Lý Như Ý bật cười thành tiếng.
Tầm mắt Lý Như Ý nhìn sang hướng khác, cố ý dùng khóe mắt liếc Ngô Đình Khải, rồi sau đó cười to nói: “Anh không thèm nhìn dáng vẻ hiện tại của mình xem, gì mà tiêu tiền như nước, chẳng lẽ là coi đất như vàng à!”
Bộ đồ trên người Ngô Đình Khải lúc này đúng là rất kỳ lạ, trên người mặc áo thun rằn ri không nhận ra màu sắc, phía dưới chân là cái quần jean rách tả tơi, đây không biết đã là trào lưu của bao nhiêu năm về trước, bây giờ lấy ra mặc đúng là có hơi xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-bim-sua-chien-than/311636/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.