Trương Văn Đạt nơm nớp lo sợ đi đến, ăn nói khép nép: “Anh à, em sai rồi, em không biết anh là bạn của chủ tịch, anh tha cho em một đường sống được không?”
Ngô Đình Khải nhìn bộ dạng đáng thương của anh ta, cười lạnh một tiếng, nói: “Ý của anh là nếu tôi không phải bạn của chủ tịch các anh, thì tôi xứng đáng bị anh ức hiếp à?”
Vân Yến là một người phụ nữ khôn khéo, cô ta vừa nghe thấy đoạn đối thoại của hai người thì đã lờ mờ hiểu được vấn đề.
Cô ta cầm điện thoại gọi đến một số khác: “Này, chuyện tổ bảo vệ các anh là thế nào?”
“Anh là quản lý mà để cấp dưới lừa bịp người khác ngay trước cửa công ty, mà anh lại chẳng biết gì?”
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa, tôi đứng ở cửa số ba, anh nhanh đến đây xử lý.”
Nói điện thoại xong, Vân Yến lập tức khom người chín mươi độ, áy náy nói: “Thành thật xin lỗi anh Ngô, chúng tôi sẽ lập tức xử lý những tên bại hoại này.”
Ngô Đình Khải nhìn Vân Yến đang khom lưng, trong đầu đột nhiên xuất hiện một câu:
Cô gái cúi đầu không nhìn thấy mũi chân mình, đó chính là cảnh đẹp trong nhân gian!
Với “quy mô” của cô ta, chắc hẳn có thể được gọi là tuyệt sắc trong nhân gian rồi.
Lúc này, Ngô Đình Khải phát hiện cánh tay của mình bị nhéo đau nhói, anh vội vàng điều chỉnh lại vẻ mặt, nói: “Không có gì, đuổi việc loại người này là được.”
Rồi bọn họ không phát hiện ra vẻ mặt của Trương Văn Đạt đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-bim-sua-chien-than/311634/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.