Nghe ra giọng điệu lạnh lùng của Ngô Đình Khải, trong lòng Vương Bách Từ lộp bộp nhảy dựng lên.
Xong rồi, không phải là gã ta vừa chọc đến anh nữa đấy chứ?
Bị ánh mắt lạnh như băng của Ngô Đình Khải chiếu lên người, Vương Bách Từ đang đứng dưới ánh nắng ấm áp lại rùng mình một cái.
Vương Bách Từ thấy Ngô Đình Khải đang lạnh lùng chờ mình đáp lời thì không thể không bất chấp nói: "Long, ặc, anh Ngô, mảnh đất này là do công ty chúng tôi mua, nhưng mà chúng tôi cũng không có ý định phá bỏ trường mẫu giáo này đâu!"
"Anh chắc chứ?" Ngô Đình Khải liếc mắt nhìn gã ta một cái sau đó quay đầu nhìn về phía thanh niên cởi trần ở cổng trường và chiếc máy xúc bên cạnh bọn họ.
Vương Bách Từ nhìn lại theo ánh mắt anh, trong lòng nhanh chóng chìm xuống đáy cốc.
Gã ta chỉ biết nơi này có người của mình bị đánh chứ không biết nguyên nhân sâu xa bên trong.
Bây giờ xem ra e rằng là do đàn em của gã ta đã vô ý làm vị này tức giận rồi.
Tâm trạng của gã ta thay đổi rất nhanh, bỗng nhiên nhớ ra trước kia mình từng nói một câu: Cậu Trương không hy vọng bên người Lý Như Ý còn có một đứa con của chồng trước. Việc này các người xem rồi làm đi!
Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Bách Từ có cảm giác như người câm ăn phải thuốc nổ - có khổ mà không thể nói.
Không thể nào?
Sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Chẳng lẽ cô bé kia, con gái cưng của Long soái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-bim-sua-chien-than/311629/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.