“Giỏi lắm!”
Không biết là ai dẫn đầu, trong đám người phát ra một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Các bạn nhỏ thì càng hoan hô nhảy nhót, giống như anh hùng ở trong sách thiếu nhi thật sự xuất hiện ở thế giới thực vậy, khiến cho bọn trẻ cực kỳ phấn khích.
Mọi người vui vẻ ra mặt, sự u sầu vừa rồi đã bay sạch.
“Rầm!”
Lúc này, chỗ cổng sắt truyền đến một tiếng động lớn.
Mọi người cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy gã thanh niên cởi trần dựa lưng vào cổng sắt lớn kia, đang lắc lư đứng dậy.
Tình trạng hiện giờ của gã thanh niên cởi trần kia cực kỳ thê thảm.
Ở ngực gã, có một dấu chân thật lớn, đây hẳn là nguyên nhân đã khiến gã bay ngược về sau.
Mà từ mũi miệng của gã, không ngừng có mấy dòng máu màu đỏ tươi chảy ra bên ngoài.
Gã vươn tay lau đi, nhưng càng lau lại càng nhiều.
Gã kịch liệt thở hổn hển, bắt lấy lan can của cổng sắt, lảo đảo loạng choạng đứng dậy.
Người này cũng khá là hung ác, đến lúc này rồi mà gã vẫn chưa chịu khuất phục.
Gã giơ tay chỉ vào Ngô Đình Khải, thở hổn hển mấy hơi xong, mới giở giọng căm hận nói: “Là mắt tao vụng về, không nhìn ra mày lại là người biết võ, tao nhận thua.”
“Nhưng mà mày có biết đây là địa bàn của ai không? Mày có biết tao là đàn em của ai không?”
“Khụ! Khụ khụ!” Lúc này, gã thanh niên cởi trần ho khan thật mạnh vài cái, phun ra mấy bãi nước bọt trộn lẫn với máu tươi.
Ngô Đình Khải hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-bim-sua-chien-than/311622/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.