Năm đó, mình bị người khác bắt nạt.
Chờ đến lúc mẹ tới đón mình, mình đã nói, cũng là những lời này.
“Mẹ, sao bây giờ mẹ mới đến thế!”
Chỉ là, vào lúc đó, mẹ cũng không có năng lực đánh lại phụ huynh của những bạn học đó.
Không những không thể bảo vệ cho mình, mà còn đổi lấy một trận giễu cợt.
Từ đó về sau, bất kể có phải chịu bao nhiêu sự ức hiếp, anh cũng đều chưa từng nói qua với mẹ.
Cho nên, khi về sau anh nhìn thấy câu kia: Từ thời thơ ấu, tôi đã một thân một mình, tự bảo vệ mình qua mọi thời kỳ.
Trong lúc vô tình nhìn thấy những lời này, vậy mà anh lại đột nhiên lệ rơi đầy mặt.
Nhẹ nhàng vỗ sau lưng bé con, Ngô Đình Khải thu lại suy nghĩ.
Anh hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói: “Bảo bối, chẳng phải cha tới rồi sao!”
“Nào, nói cho cha nghe, đầu đuôi câu chuyện là như thế nào?”
Anh vừa mới nói dứt câu.
Bên tai đã có hai giọng nói phẫn nộ vang lên: “Hay lắm, thì ra anh chính là...”
“Xùy, giả vờ cái quái gì chứ, con này...”
Hai người kia còn chưa nói xong, đã đồng thời hét lên một tiếng.
“Bốp!”
“Bốp!”
“A!”
“A!”
“Anh làm gì vậy?”
“Anh dựa vào đâu mà đánh người!”
Ngô Đình Khải chỉ không muốn để lại cho Khiết Nhan một ấn tượng ngang ngược không nói lý, sợ dạy hư cô bé.
Cho nên, Ngô Đình Khải mới không ra tay đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-bim-sua-chien-than/2444209/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.