Khoảnh khắc đó tôi bỗng nhận ra, những gì anh thể hiện vào hai đêm chúng tôi bên nhau chỉ là những cảm xúc nhất thời... không có thật...
Chị Veronica lúc này hệt như một quý cô kiều diễm được anh dìu từng bước đi. Tay trong tay, anh nhìn chị ấy bằng đôi mắt dịu dàng của một chàng khờ si tình. Và chị ấy mỉm cười hạnh phúc vì đã gặp được người đàn ông của đời mình. Anh và chị ấy, hai người họ mở cổng rảo bước đi vào trong...
Tôi nghe thấy âm thanh vỡ vụn phát ra từ trái tim mình... trái tim tôi đã bị bàn tay hắc ám đó bóp nát... cướp đoạt đi thứ tình cảm ngây ngô, khờ dại nhất dành cho anh...
Lẽ nào... đây là sự đớn đau trong tình yêu?
Thế thì... lần đầu tiên trong đời tôi đã cảm nhận tình yêu nó đau như thế nào...
Conditinhyeu chết tiệt! Mày làm tao đau, đau quá!
Có lẽ đúng như chị Veronica đã từng hỏi: tôi có yêu người đàn ông đó không? Tất nhiên sau đó tôi dối lòng trả lời là không.
Thực ra là có, tôi thực sự yêu người đó... yêu người đàn ông không nên yêu...
Tôi cứ giương mắt nhìn bóng lưng của bọn họ...
Đi vào đó đồng nghĩa là họ đã công khai quan hệ và được sự chấp thuận của bố Sơn. Có phải chỉ một thời gian ngắn nữa thôi... họ sẽ tiến tới hôn nhân?
Vậy thì... chúc mừng anh nha, anh Vũ! Gương vỡ lại lành với người yêu cũ, chắc anh vui lắm nhỉ? Dù sao chị Veronica là người vừa có nhan sắc vừa chung thủy với một mối tình dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-anh-trai-nuoi-la-bua-nhan/368495/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.