"Ừ phải rồi, anh cứ lừa dối em tiếp đi! Nhưng em không để mình bị sập bẫy đâu!"
Hai hàng nước mắt thi nhau lã chã rơi, lăn dài trên đôi gò má...
Tôi ít khóc và ghét nước mắt lắm. Nhưng có những thứ ở đời mình càng dồn nén lâu tới mức phải tìm cách bộc phát ra ngoài thì càng khiến bản thân mình thập phần khổ sở.
Giá như ba năm trước không xảy ra chuyện thiếu tế nhị, có lẽ quan hệ anh em chúng tôi không tệ như bây giờ. Còn anh sẽ không có cơ hội chọc phá tôi hết lần này đến lần khác, cũng sẽ không nói vì phát sinh tình cảm nên tìm cách tạo cớ thu hút sự chú ý của tôi...
Theo quan điểm cá nhân của tôi, một người đàn ông con trai luôn tìm cách bày trò phá bĩnh và gây rối một cô gái nhằm gây sự chú ý là cái trò ấu trĩ nhất trên đời. Muốn đối phương biết, thà rằng anh ta bày tỏ tình cảm để bị từ chối còn hơn là làm người khác khó chịu.
Chắc tại tôi thẳng tính, ghét sự mập mờ đuổi bắt như kiểu trò mèo vờn chuột nên có suy nghĩ thế. Đối với tôi, yêu là yêu, ghét là ghét, không có sự lập lờ nước đôi. Còn Vũ chắc chắn không nghĩ như vậy rồi, nếu ban đầu anh cũng có lối nghĩ giống thế thì tôi đã đỡ phiền.
Anh im lặng, không phản bác thêm câu nào. Tôi vốn biết anh là kiểu người thích nói lời bay bổng nên cứ nghĩ anh sẽ nói gì đó nữa cơ. Nhưng không, sự im ắng này gây cảm giác người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-anh-trai-nuoi-la-bua-nhan/368477/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.