"Thế mày nói thử đi, tao phải làm gì hả?" Tôi như cá nằm trên thớt chờ người ta mổ xẻ, nóng lòng hỏi thằng Khôi trong khi nó chả liên quan gì tới mớ rắc rối đang đè lên người tôi.
"Bình tĩnh, ngồi im để tao gọi điện thoại. Mày cứ sồn sồn lên cuối cùng đã không giải quyết được cái gì lại càng rối thêm rối."
Khôi nó lấy điện thoại hỏi Giang và không quên bật loa ngoài cho tôi nghe cùng.
"Ừ thế nhá, cảm ơn mày!"
Nghe giọng nói trầm ấm hơn một tháng không được nghe, tôi ngồi bất động trên ghế quên cả động đậy.
Giọng cậu ấy vẫn như thế, đầy sức truyền cảm và lay động lòng người. Nếu như Vũ không giở trò bỏ thuốc, có phải giờ phút này chúng tôi đã thành một đôi rồi không?
Không đâu! Tôi lắc đầu quầy quậy, trên đời này có tồn tại hai chữ 'nếu như' thì tôi không khổ sở như bây giờ.
Mà đến tôi còn không chắc mình có thật sự vui vẻ khi ở bên cậu ấy không nữa... Nhưng ít ra tôi biết chắc chắn một điều, cảm xúc dành cho anh Vũ ngày một thay thế những rung động đầu đời của tuổi đôi mươi. Tôi rất muốn phủ nhận thứ cảm xúc không nên tồn tại ấy, nhưng rốt cục mọi quyết tâm trở nên vô nghĩa và chính bản thân tôi không thể phủ nhận nó được nữa rồi...
Giang nói nhà trọ chỉ lắp camera ở ngoài và bên trong không lắp thêm cái camera nào để đảm bảo sự riêng tư cho khách đến thuê trọ. Vậy thì video đó từ đâu ra? Nó tự tìm đường tòi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-anh-trai-nuoi-la-bua-nhan/368472/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.