Vừa ra đến cửa nhà vệ sinh, Vũ ăn mặc chỉnh tề đứng chắn đường đi của ba người chúng tôi.
"Sơn Ca!" Vũ đỏ mắt nhìn chằm chặp vào mặt tôi.
"Tránh ra!" Tôi lạnh lùng gầm lên, mắt không buồn nhìn vào con người khiến mình ghê tởm.
"Sơn Ca à!"
"Tôi nói anh tránh ra kia mà! Anh không nghe hiểu tiếng người à?" Tôi trợn mắt lên quát gã.
"Mọi chuyện... không như em nghĩ đâu!" Vũ không những không tránh đường, còn thô lỗ nắm lấy cổ tay tôi.
"Anh Vũ này! Hãy cho tôi một lý do để không ghét anh được không?" Tôi giằng khỏi cái nắm tay rất chặt của Vũ, lớn giọng hỏi.
"Là... sao?" Vũ không hiểu ý câu hỏi của tôi là gì, hàng lông mày đen rậm nhíu chặt lại.
"Người vô liêm sỉ như anh có đáng được người khác yêu thích không?" Anh ta không hiểu thì để tôi hỏi một câu rõ ràng hơn vậy.
Vũ sầm mặt không trả lời, đôi môi dày ấy khẽ mím. Có lẽ không nghĩ tôi hỏi thế anh ta hơi bất ngờ, bối rối nhìn đi chỗ khác.
"Anh không trả lời, thế thì để tôi trả lời hộ anh vậy. Tôi biết anh là hạng người thích trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu ong bướm... Trước khi có vợ, anh quan hệ ngoài luồng với ai tôi không ngăn cản. Nhưng anh có biết, người anh vừa quan hệ là ai không? Là em vợ anh đấy!!!" Tôi lớn tiếng chỉ trích Vũ, đôi mắt trợn to lên trông có chút đáng sợ.
"Sao? Thế nào? Im re vậy, anh nói gì đi chứ?"
"Có nói gì em cũng không tin, thà rằng anh giữ im lặng."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-anh-trai-nuoi-la-bua-nhan/276601/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.