Thú thực, đầu óc có nhanh nhạy đến đâu tôi cũng không biết mình nên giải thích cái tình huống khó xử này thế nào cho bố hiểu.
Bố chứng kiến cảnh tôi vừa bóp cổ vừa ngồi lên người cậu con trai quý tử... giờ nó còn ngủm củ tỏi và nằm chèo queo ở dưới sàn nhà...
Cái tội tay nhanh hơn não, tôi nhắm tịt mắt... dành một phút mặc niệm cho cái tính bốc đồng của mình.
"Không cần phải căng thẳng! Nghe tiếng rú của con là bố có thể đoán được Vũ làm gì thì con mới kêu như thế. Thằng này nó đổ đốn quá rồi, mai nó tỉnh rượu bố sẽ xử lý. Bố xuống quét nốt cái nhà, con về phòng tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi." Bố không có phản ứng gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nói vài câu.
"Vâng ạ. Con xin phép bố." Tôi chào bố đi về phòng, lén thở phào nhẹ nhõm.
Từ 'xử lí' trong miệng bố không đơn giản chỉ là quát mắng xuông...
Tôi cũng đoán trước bố sẽ không mắng mỏ, cùng lắm gọi là hơi hơi nặng lời dạy bảo thôi. Vốn hồi bé đến giờ có khi nào bố to tiếng với tôi đâu. Dù không phải là đứa con dứt ruột đẻ ra, bố vẫn luôn yêu chiều tôi, bao nhiêu lỗi sai của tôi bố đều xí xóa. Nhưng lần này thì khác, tôi không dám chắc bố không nổi giận với mình. Cũng bởi đây là lần đầu tôi động chân động tay với anh Vũ bị bố bắt gặp, liệu có gì khác chút đỉnh so với mọi lần không.
Thật hên là không nghe thấy mấy câu nặng lời như dự tính, tôi vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-anh-trai-nuoi-la-bua-nhan/276594/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.