"Nhà thằng Giang gần trường Xây dựng, bố mẹ nó đi công tác suốt nên chỉ có nó ở nhà thôi đó mày." Thằng Khôi đứng bên cạnh nghe thấy liền rỉ tai tôi.
"Thế thì cậu càng phải sang nhà mình ăn cơm." Tôi cười toe, bộc trực nói với cậu ấy.
"Không được! Ai lại rủ người mới quen về nhà ăn cơm." Vũ đi ngang qua chúng tôi, cứ lúc nào không hài lòng quyết định của tôi là gã lại to tiếng.
"Ô hay cái anh này buồn cười thật đấy, đang ở chỗ công cộng anh tính dọa nạt ai? Bố cũng mời gia đình nhà gái mới quen sang ăn cơm, có làm sao đâu." Tôi dứ dứ nắm đấm vào bản mặt cấm cảu của gã, cảnh cáo gã còn to tiếng nữa là tôi sẽ nhảy vào tẩn vài đòn.
"Cậu cứ đi cùng mình, đã có bố mình bảo kê rồi không có gì phải ngại." Tôi kéo cánh tay cậu ấy.
"Eh mày ơi tao với Giang đi xe máy tới đây mà."
"Thì mày cứ đi xe của mày, tao với Giang đi xe bus."
"Hâm à? Mấy đứa lên xe ô tô anh đèo về. Khôi để xe ở quán, mai qua lấy sau." Vũ nói chen vào.
"Em chê xe của anh!" Tôi lè lưỡi chọc gã, toan kéo tay Giang đi.
"Vũ nói đúng đấy con. Đi xe bus thì bao giờ về đến nhà." Bố Sơn gọi với theo.
"Có một chuyến thôi mà bố, bọn con về nhanh thôi ạ." Tôi quay lại, vẫy tay với bố rồi kéo cậu ấy ra bến xe bus đứng chờ.
Ở bến xe người khá đông, đa số là học sinh sinh viên đi học thêm hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-anh-trai-nuoi-la-bua-nhan/276590/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.