Trần Kiều Chi. 18 tuổi. Học sinh cuối cấp của một ngôi trường cao trung loại thường, cô không xinh đẹp như những cô gái khác nhưng bù lại Chi rất thông minh, tính tình thì không có gì đặc biệt.
Nguyễn Hạ Dực. 18 tuổi. Học giỏi và nhanh nhẹn, nói chung là tài sắc vẹn toàn. Là bạn cùng lớp của Chi.
Hai người là thanh mai trúc mã, sinh cùng ngày, cùng giờ nên tính cách y hệt nhau. Ai cũng nói sau này hai người sẽ thành đôi, nhưng cuộc đời mà, đâu thể biết trước được gì...
***
-Năm nay tớ và cậu lại cùng lớp nữa rồi. May quá!
Chi vừa đi vừa nói, giọng điệu rất ư là vui vẻ.
-Ừm
Dực cũng đáp lại cô nhưng câu trả lời rất hờ hững làm cô thoáng ngạc nhiên rồi nhìn theo ánh mắt cậu, ánh mắt ấy đang dõi theo một người con gái khác, dáng người cô ấy nhỏ nhắn, dễ thương lắm cơ! Tới cô nhìn còn thích nữa là. Đúng! Đó là người cậu thầm thích- Mai Lệ Uyên.
Ánh mắt Chi thoáng buồn, cô biết chứ! Ở cạnh cậu bấy lâu sao cô không biết được bạn mình thích hay không thích ai chứ? Cái gì về Uyên cậu cũng kể cô nghe, mỗi lần như vậy tim cô lại nhói đau, không rõ lý do phải chăng cô đã thích cậu?
***
Năm nay đã là cuối cấp rồi, nên lịch học dày đặc tới nỗi chẳng kịp thở, cô và cậu cũng cố gắng học. Cậu sẽ thi vào đại học kinh tế, còn cô sẽ vào khoa thiết kế vì cô muốn trở thành một stylist kiêm nhà thiết kế thời trang, còn lý do cậu vào khoa kinh tế thì cô không biết, chẳng lẽ cậu vào vì Uyên cũng vào đó sao?
Cũng vào năm nay, cậu nói với cô vào tiệc chia tay cuối năm sẽ bày tỏ với Uyên, cô cũng rất chúc mừng, cớ sao tim vẫn cứ đau thế nhỉ?
Chi biết mình không đẹp bằng Uyên, không hát hay như Uyên, không tự tin như Uyên, nhưng về mặt học tập thì cô hơn Uyên. Chi luôn đứng đầu trong các bảng xếp hạng, nhưng học giỏi thì được gì chứ? Nhiều người bảo Chi học giỏi mai mốt sẽ kiếm được chồng tốt nhưng Chi không tin.
***
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, Chi lại cùng Dực đi học trên con đường lát gạch ngày nào, cơn gió từng đợt thổi qua làm mái tóc xoã ngang vai của cô bay bay. Dực nhẹ nhàng vén những lọn tóc ấy qua một bên, miệng nở nụ cười dịu dàng:
-Tóc Chi bay nhìn đẹp thật đó
-Mau rối chứ đẹp gì chứ
Chi cười cười, nụ cười dịu dàng và ấm áp làm tim ai đó khẽ rộn ràng rồi thôi. Cả hai tiếp tục đi với nhau cho tới khi hai người thấy Uyên đang đi bộ một mình phía bên kia đường. Dực quay qua nhìn Chi, cô hiểu được ý cậu:
-Cậu cứ đi đi. Tớ đi một mình cũng được không phải lo, chúc may mắn!
Vẻ mặt của Dực đã hớn hở hơn rất nhiều, cậu vội vàng chạy sang bên kia đường cũng không quên cảm ơn cô. Cô vẫy tay với cậu để khích lệ cho tới khi bóng người con trai ấy khuất dần sau dòng người qua đường.